Ôn Nặc cúi đầu, nghe vậy sững người, đồng tử rung động.
Mẹ kiếp, tên lắm mồm nào thế?!
Đừng để cậu ấy tóm được!!!
"Thật sao?" Ứng Ly lại hỏi một lần nữa.
Ôn Nặc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt không hề có cảm xúc, nhưng lại vô cùng nghiêm túc chăm chú của bạn cùng phòng, câu "Là thật" thế nào cũng không nói ra được.
Ôn Nặc hít sâu một hơi, khó khăn nói: "Sao có thể! Đương nhiên là không rồi! Loại lời nói bất lợi cho đoàn kết này thì đừng nói nữa..."
Ứng Ly khẽ nhíu mày, dường như không hiểu, lại hỏi: "Tại sao lại là tôi?"
Ôn Nặc chưa từng tỏ tình trực tiếp với ai, đành phải cười gượng gạo: "Đương, đương nhiên là vì cậu đẹp trai rồi... Tôi vốn học mỹ thuật mà, cậu đẹp trai như vậy, nếu làm người mẫu cho tôi thì tuyệt biết mấy..."
Ôn Nặc tự nói mà cũng thấy ngại, hốc mắt cay cay.
Mắt ầng ậc nước, trông vừa hấp tấp vừa đáng yêu.
Hỏng rồi, tự biến mình thành tên háo sắc rồi, vừa gặp đã thèm thân thể người ta còn muốn lợi dụng người ta làm người mẫu miễn phí, thật không biết xấu hổ.
Nhưng cái miệng này của cậu ấy trước mặt Ứng Ly thật sự có chút không kiểm soát được, như thể miệng nói trước, não đuổi theo sau vậy.
Ứng Ly hơi sững sờ.
Lý do này của Ôn Nặc cũng gần giống với những gì cậu nghĩ, nhưng phản ứng của Ôn Nặc lại nằm ngoài dự đoán của cậu, ngượng ngùng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-chung-ki-thi-dong-tinh-thi-sao-/3701552/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.