Thế là, chuyện cứ thế được quyết định.
Chuyện nên thế nào thì thế này thôi, nhưng khi cầm trên tay quyển sổ hồng, King vẫn cảm thấy có chút không thật.
Gọi gọi là làm việc theo cảm tính, cũng có thể coi là đập hũ nát bình.
Nếu đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, với lại … kỹ thuật tốt, cũng là nói thật lòng.
Cho nên, chuyện đại sự nhân sinh gì đó, cứ thế mà quyết luôn.
Cha và ba của Jason cực kỳ thõa mãn, còn Jack thì rất cảm động.
Bọn họ còn gọi được một cuộc điện thoại đường dài xuyên đại dương tới tận chỗ Jeft mà chẳng quan tâm lúc đó đang là 3h sáng của người ta để báo cái tin vui này, Jeft bị đánh thức nên vẫn còn mơ màng, nhưng vẫn thành tâm nói một câu chúc mừng.
Nhưng thông qua màn hình có thể thấy được Jeft đang ngủ trên giường của Shane, khiến cho King ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại riêng cho Shane.
Shane cũng đang ngủ mê bị gọi dậy đột ngột, sau khi tỉnh, xoa xoa con mắt nói đại: “A, chúc mừng, chúc mừng, Kim Bối Bối, ngủ ngon.”
King: “… Khoan đã, sao Jeft lại ngủ trên giường mày?”
Shane xoa hai con mắt đầy sương mù: “A? À … Ký túc xá của ảnh có chút vấn đề, mà giờ cũng chưa bắt đầu vào học, cho nên tá túc ở nhà tao … Mày cũng biết chỗ tao cũng chỉ mỗi 1 cái giường, đâu phải mày chưa từng ngủ qua.”
King: “…”
“Ngủ ngon Shane, Jeft.” Jason chợt xen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-choc-toi-danh-anh-that-do/2139107/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.