Đứa con bà che chở từ bé tỏ ra như vậy, nói ra những lời làm bà tan nát cõi lòng như vậy, làm sao mà mẹ Phương không đau lòng được, bà ngay lập tức ôm chầm lấy Phương Duy: “Vậy về nhà thôi, về nhà ở.” Sau hai giây bà lại bổ sung: “Mẹ luôn ở đó.”
Giọng nói của Phương Duy trầm trầm, cậu khẽ lắc đầu: “Không về nhà đâu, mẹ, con muốn ở một mình một khoảng thời gian.”
“Vậy con nói cho mẹ biết, rốt cuộc con xảy ra chuyện gì với người kia rồi? Đột nhiên chia tay? Con muốn hay là nó muốn?”
Phương Duy từ chối nói.
Hai người giằng co trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng mẹ Phương thua trận. Mẹ thì luôn không nỡ cứng rắn với con. Mẹ Phương làm cơm tối cho con trai xong thì đi, đi thì đi nhưng vẫn để lại tiền. Hôm nay trong thẻ của Phương Duy cũng được người ta chuyển vào một khoản tiền, người gửi là Tạ Hành, cậu thậm chí không còn sức để thở dài.
Mấy ngày sau đó cậu vẫn tiếp tục vật lộn với phiền toái mà cấp trên giao cho. Phương Duy chỉ có duy nhất một chiêu cuối cùng là đi đến cổng công ty đối phương ngồi chờ. Ngồi thì ngồi nhưng da mặt cậu mỏng, mấy lần đều không dám lên quấy rầy người ta.
Phương Duy đang vừa gặm bánh mì vừa ngồi bên khóm hoa xem suối phun, một cột nước hình bán nguyệt phun ra. Cậu nhìn đến xuất thần, đang nghĩ lát nữa đi đâu ăn trưa. Một cái bánh mì không đủ, từ nhỏ cậu đã không chịu khổ, cho nên dù là bây giờ, chỉ cần trả được tiền thì cậu tuyệt đối sẽ không tiết kiệm chi phí ăn làm khổ chính mình.
“Tổng giám đốc Trương, sau giờ nghỉ trưa tôi sẽ mang đến cho ông báo cáo quý này.” Cách đó không xa có một đám người đi tới.
Người đàn ông trung niên bị vây ở giữa gật đầu: “Ừm, nghỉ trưa xong rồi đưa. Hôm nay, cậu đã làm việc chăm chỉ vất vả cho cậu rồi, để tôi nói tiểu Lâm mua thêm đồ ăn trưa nay cho mọi người.”
Những người xung quanh cùng hoan hô. Phương Duy nhận ra người đàn ông trung niên ở giữa là người cậu muốn tìm, bèn nhảy xuống bồn hoa cao, bước nhanh về phía trước.
“Đến mấy lần đều không nói được gì, lần này không thể bỏ lỡ thêm được nữa.” Phương Duy nghĩ thầm. Nhưng đến trước mặt rồi cậu lại không biết mở miệng thế nào, tổng giám đốc Trương lại chú ý đến cậu trước, liếc mắt nhìn sang. Phương Duy há to miệng, nói: “Chào giám đốc Trương, tôi là nhân viên Minh Thành, lần trước…”
Tổng giám đốc Trương nghe xong liền nói: “Sao lại thay người đến rồi?”
Phương Duy cười, đối phương lại không nể tình chút nào: “Tôi đã nói là không cân nhắc công ty các anh rồi, đừng cố gắng nữa.”
Phương Duy nhìn mọi người bước đi, nhưng một người đàn ông ở bên cạnh tổng giám đốc Trương lại quay đầu lại nhìn cậu.
Lại một lần tới rồi về không công, Phương Duy ủ rũ. Được rồi, trước tiên nghĩ xem tí nữa ăn gì cái đã? Cậu lấy điện thoại ra xem cửa hàng gần đó, không bao lâu sau thì bị một bóng người ở trước mặt che khuất ánh nắng.
Phương Duy nhìn lên, trước mặt cậu là người đàn ông ở bên cạnh tổng giám đốc Trương khi nãy.
“Anh…” Phương Duy ngần ngại nói.
“Phương Duy đúng không?” đối phương gọi tên cậu.
Phương Duy kinh ngạc: “Anh biết tôi à?”
“Em không nhớ anh à? Anh là Triệu Diên.”
“Triệu… Diên?” Hơi quen tai, một lúc lâu sau Phương Duy mới nhận ra, là người cậu gặp ở quán bar đêm đó: “Là anh à.”
“Đúng, là anh.” Dù không được nhận ra ngay nhưng Triệu Diên cũng không giận, vẫn cười nói: “Em làm việc ở Minh Thành à? Trước kia anh chưa từng gặp em.”
“Tôi vừa mới đến.”
“Ra là vậy à.”
Phương Duy không quen hắn nên cũng không có gì để nói nữa, bèn nói: “Vậy tôi đi trước, tôi vội đi ăn cơm trưa.”
Triệu Diên nhướn mày, còn tưởng mình đặc biệt đến một chuyến thì người này sẽ hiểu ý hắn.
“Không phải em đến tìm tổng giám đốc Trương à?”
Chân của Phương Duy dừng lại: “Đúng vậy, nhưng ông ấy không muốn nói chuyện với tôi. Anh cũng nhìn thấy rồi đó.”
Triệu Diên gật đầu, mỉm cười bí ẩn: “Vậy nếu anh có thể giúp em gặp được ông ấy một lần thì sao?”
Không có chuyện gì mà ân cần, không phải gian thì cũng là trộm. Phương Duy có ngốc cũng vẫn hiểu được đạo lý này, ánh mắt lập tức cảnh giác. Triệu Diên đã thích thú với cậu: “Tại sao em lại nhìn anh như vậy?”
“Chúng ta chỉ mới quen nhau thôi mà.” Phương Duy nói.
“Mới quen nhau nên không cho anh giúp à?”
Phương Duy không nói nên lời.
Triệu Diên đưa cho cậu một tờ danh thiếp: “Anh rất vui khi được giúp đỡ, cũng không định để em báo đáp cái gì, mời ăn một bữa là được.”
Phương Duy mới đến công ty được vài ngày đã không hiểu sao bị tổng thanh tra nhằm vào. Vô số chuyện không hoàn thành được, bị thuyết giáo nhiều vô cùng. Vài người đồng nghiệp an ủi cậu: “Giống như phụ nữ trong công ty nhìn thấy có người đồng nghiệp có trình độ, bề ngoài đều tốt hơn mình thì sẽ không vui vậy. Cậu là cấp dưới mà lại giỏi hơn anh ta, khó tránh anh ta không khách sáo.”
Đây là lần đầu tiên Phương Duy gặp chuyện này. Cậu cũng lười suy nghĩ, đang do dự có nên gọi số điện thoại trên danh thiếp không thì Triệu Diên đã gọi tới trước.
Chuyện đã hoàn thành được thật, không biết Triệu Diên dùng cách nào mà tổng giám đốc Trương lại đồng ý dành ra một chút thời gian rảnh buổi trưa ra nghe thiết kế của bọn họ. Phương Duy không dám tin, trước đó tổng thanh tra cũng đi tìm người hỗ trợ nhưng không có ai khuyên được tổng giám đốc Trương.
Triệu Diên nhẹ nhàng mỉm cười: “Bố anh trước đây là giáo viên của tổng giám đốc Trương. Dù gì anh cũng là con trai giáo viên ông ấy mà, ít nhiều gì cũng phải cho chút mặt mũi chứ.”
Phương Duy cảm ơn, Triệu Diên nói: “Có mời anh ăn cơm không?”
“Tất nhiên, nhưng xin vui lòng có một bữa ăn …”
“Một bữa ăn là được rồi, em không cần phải ngại.”
Họ quen nhau tại gay bar, vốn cũng không thân thiết gì, Triệu Diên chủ động giúp đỡ mang theo ý nghĩ sâu xa gì? Phương Duy không thể giả ngu được. Nhưng chuyện này cũng không khỏi quá nhanh. Trong tình huống đang hỗn loạn tới mức tê dại trong chuyện tình cảm, Phương Duy không biết phải ứng phó với một người có mục đích theo đuổi mình rõ ràng như vậy
“Vậy tối cuối tuần đi, anh chọn chỗ.” Phương Duy nói.
Triệu Diên vui vẻ tắt máy.
Phương Duy lại nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ – chủ nhà thuê. Sắp đến cuối tháng, là lúc đóng tiền thuê nhà căn nhà cậu thuê chung với Chu Duệ Quân. Bây giờ Phương Duy nhập không đủ xuất, nên đương nhiên không muốn lại gánh thêm một khoản.
“Căn nhà đó … cháu không muốn thuê nữa.”
Chủ nhà là một phụ nữ người địa phương, miệng là lợi hại nhất: “Bây giờ cậu mới nói với tôi là cậu không muốn thuê nữa à?”
“Xin lỗi dì, gần đây cháu gặp chút chuyện nên quên nói cho dì…” Phương Duy xin lỗi. Chu Duệ Quân ném chìa khóa lại cho thấy hắn sẽ không ở lại nữa, như vậy thì giữ căn nhà đó lại cũng có ý nghĩa gì đâu.
“Vậy đồ của các cậu đã dọn xong chưa? Chưa đúng không, mấy nay tôi ở dưới lầu có nghe thấy tiếng các cậu khuân đồ đâu.”
“Ném hết đi là được ạ.”
Chủ nhà hét vào điện thoại: “Ý cậu là sao? Còn muốn tôi dọn giùm các cậu à?”
Phương Duy không đối phó được những người như vậy, màng nhĩ sắp bị đối phương rống vỡ tới nơi, cúp điện thoại rồi mà nhịp tim vẫn không chậm lại.
Phương Duy ngã xuống giường, giường hơi cứng, không bằng căn nhà trước kia – giường trong phòng ngủ là do cậu kéo Chu Duệ Quân tự mình chọn mua, ban đầu chủ thuê nhà không đồng ý cho hai người họ đổi đồ dùng trong nhà, Phương Duy đành nói: “Chờ đến khi bọn tôi không thuê nữa cũng sẽ không mang giường đi.” Chủ nhà được lợi, đương nhiên không dài dòng nữa.
Bây giờ không mang đi thật.
Phương Duy vùi mặt vào chăn, một mùi hơi xa lạ, cậu hít sâu một hơi. Bây giờ cậu chỉ muốn tránh xa người đó, xa đến không nhớ được mùi của người đó nữa, tốt nhất là không nghe thấy cái tên này nữa.
Nhưng chuyện luôn không như ý mình. Sáng cuối tuần Phương Duy bị điện thoại đánh thức: “Hai người các cậu bị sao vậy, đều không động đậy gì? Cái cậu tiểu Chu kia gọi không đến, cậu cũng không đến. Tôi nói cho các cậu biết, tôi không dọn đâu, các cậu tự dọn đồ mình đi.”
Phương Duy bị cú điện thoại này làm cho choáng váng cả ngày, suýt nữa quên mất chuyện ăn cơm buổi tối với Triệu Diên. Trước khi ra cửa, đột nhiên cậu dừng lại, quay lại lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra, không dám nhìn nhiều, vội nhét vào trong túi.
Buổi tối khi ăn cơm, Triệu Diên tinh ý, chế giễu nói: “Không muốn ăn với anh đến thế à?”
Phương Duy hoàn hồn: “A?”
“Trông em luôn không yên lòng, có phải dáng vẻ của anh làm em khó chịu không?”
“Không…”
“Anh chỉ nghĩ rằng chúng ta rất hợp nhau, làm bạn cũng không tệ.”
Mấy ngày nay bọn họ thêm Wechat, có nói vài câu, quả thật là khá hợp. Phương Duy cười xin lỗi: “Xin lỗi, ăn cơm với anh rất vui, anh giúp tôi tôi cũng rất cảm ơn. Chỉ là hôm nay…”
“Hôm nay có chuyện gì vậy?” Triệu Diên thuận theo hỏi.
“Không có gì, một số vấn đề riêng tư của tôi thôi.” Phương Duy lắc đầu.
Phương Duy định ăn xong thì rời đi nhưng Triệu Diên giữ cậu lại: “Không tìm một tiệm nào đó ngồi chút sao?”
Phương Duy do dự trong vài giây: “Tôi bận chút chuyện.”
“Vậy muốn anh đưa em đi không?”
Bây giờ Phương Duy là tộc không xe, chỉ có thể tới lui bằng tàu điện ngầm: “Không cần phiền anh, tôi ngồi taxi là được.”
“Dù gì thì bây giờ tôi cũng không có gì làm, về nhà sớm như vậy cũng chán.” Triệu Diên nheo mắt nhìn khuôn mặt tỏa sáng của cậu ở dưới ánh đèn, ra vẻ lơ đãng hỏi. “Hay là bây giờ em đi gặp bạn trai nên anh không tiện ra mặt?”
Phương Duy lắc đầu: “Tôi không có bạn trai.”
Tốt quá. Triệu Diên nhịn không được mà cong môi cười.
“Vậy để anh đưa em đi, tối chủ nhật không tiện đón xe.”
“Cảm ơn anh.” Thịnh tình khó từ chối, Phương Duy đành phải lên xe.
Xe của Triệu Diên có mùi nước hoa nhẹ, cảm xúc nôn nóng của Phương Duy được làm dịu lại một chút. Các đốm sáng hợp thành đường sáng ở ngoài cửa xe nhanh chóng lùi ra sau.
“Tôi đi đến căn nhà thuê trước kia dọn đồ đạc.” Phương Duy đột nhiên nói.
Triệu Diên khẽ giật mình, nói: “May là xe anh khá lớn, có nhiều đồ muốn lấy không?”
Phương Duy lắc đầu: “Không có gì muốn lấy đi cả.”
Trong ngôi nhà đó cậu đã từng giao ra chân tình, tiếc là bị người khác vứt bỏ. Vậy nên chẳng còn gì để mang đi nữa rồi, tất cả đều có thể ở lại đó. Cậu không muốn gì cả.
Triệu Diên dừng xe, đi theo Phương Duy vào trong. Phương Duy nói: “Đợi lát nữa tôi tự lên là được, anh ở dưới lầu chờ tôi mấy phút, hẳn là sẽ xong rất nhanh.”
Từ khi bước vào tiểu khu này sắc mặt cậu đã trở nên không tốt, Triệu Diên nhìn ra có thể trong này có bí mật gì đó. Nhưng từ trước đến nay hắn không có hứng thú với bí mật của người khác, vì vậy gật đầu: “Được rồi, nếu có bất kỳ nhu cầu gì thì hãy gọi cho anh.”
“Cảm ơn anh.” Phương Duy cười: “Mới quen đã phiền anh giúp tôi nhiều chuyện như vậy.”
“Không có gì.”
“Đúng rồi, tối nay…” Phương Duy đang nói chuyện thì vấp phải một hòn đá dưới chân, hòn đá đó nhanh chóng lăn về phía trước. Ánh mắt cậu đuổi theo, nhìn thấy một đôi giày trên gạch nền đậm màu.
Miệng của Phương Duy còn đang cười, nhưng trong khoảnh khắc ngước lên thì nụ cười bỗng cứng lại.
Chu Duệ Quân đứng trước mặt cậu, cách cậu vài bước. Ánh sáng của đèn đường không thể chiếu đến được khoảng cách xa như vậy, bóng dáng hắn trở nên hơi hư ảo.
Phương Duy nhất thời hoài nghi rốt cuộc đây là thực tế hay là ảo tưởng của cậu.
Triệu Diên còn chưa phát hiện ra sự khác thường của cậu, lên tiếng tiếp lời chỗ bị ngừng lại: “Tối nay cái gì?”
Giọng nói này kéo Phương Duy trở lại thực tế, mà Chu Duệ Quân vẫn còn đứng trước mặt cậu, thậm chí còn tiến lên một bước.
Cơ thể di chuyển nhanh hơn bộ não. Phương Duy còn chưa hiểu ra gì nhưng chân đã bất giác lùi ra sau một bước, trốn sau lưng Triệu Diên.
Đây là một cảnh tượng nằm ngoài tưởng tượng của Phương Duy. Cậu nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện sẽ gặp Chu Duệ Quân ở đây. Con ngươi cậu đột nhiên co lại, cơ thể lại phản ứng tiêu cực trước.
Chu Duệ Quân nhìn sang cậu với ánh mắt nặng nề, thấy cậu trốn ra sau thì sắc mặt lại nặng nề hơn vài phần, nhưng hắn ở rất xa nên không thể nhìn thấy được biểu cảm bé nhỏ, không ai phát hiện.
Chỉ có Triệu Diên vẫn còn đang ở bên ngoài tình huống, khẽ xoay người hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đôi mắt của Phương Duy không ngước lên, nhìn chằm chằm vào khoảng trống, bờ môi mấp máy nhưng không nói ra được, vì cậu liếc thấy Chu Duệ Quân đang nghiêm túc đi tới gần. Cậu vẫn muốn trốn nhưng lại cố gắng bình tĩnh lại, đứng tại chỗ định đợi hắn đi qua.
Nhưng nguyện vọng đã thất bại, đôi giày dừng lại trước mắt cậu.
Trước kia Chu Duệ Quân sẽ làm như không thấy Phương Duy, nhưng bây giờ thì lại không, dạ dày cậu co rút vì căng thẳng, tay cũng hơi run rẩy. Chân cậu như bị đóng trên mặt đất không đi được, cúi thấp đầu không dám nhìn một chút. Nhưng đối phương hình như rất hưởng thụ sự sợ hãi của cậu, dừng ở đó không nhúc nhích.
Có thể là không tới mấy giây, nhưng Phương Duy lại cảm thấy được sự giày vò dài dằng dặc, cuối cùng, Chu Duệ Quân cũng lên tiếng, chủ động mở miệng: “Tới lấy đồ à?”
m thanh và hơi thở cùng nhau đi qua, trong lòng Phương Duy không khỏi rung động, giống như là sợ sau đó Chu Duệ Quân sẽ nói gì đó làm nhục cậu nên không khống chế được mà thốt ra: “Không lấy, không muốn lấy.”
Hình như Chu Duệ Quân hơi ngây ra, Phương Duy không nhìn lên.
Tay cậu rõ ràng còn đang run nhưng giọng nói lại quả quyết.
Chu Duệ Quân hừ cười một tiếng: “Vậy thì tốt, tôi còn tưởng cậu không tới, nên đã gọi người ngày mai thanh lý đồ đạc rồi.”
Phương Duy không biết phải nói gì. Trái tim và bộ não của cậu loạn thành một cục, tất cả đều hỗn loạn, ấp úng nói: “Vứt đi là được.”
Hình như Chu Duệ Quân lại hừ cười một tiếng: “Vậy thì để tôi ném đi hết.”
Phương Duy vẫn cúi đầu không nhìn hắn. Cậu đưa tay ra kéo tay áo của Triệu Diên: “Chúng ta đi thôi.”
Triệu Diên đánh giá sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người, vẫn chưa hề lên tiếng, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần: “Được.”
Chu Duệ Quân nhìn họ bằng đôi mắt nặng nề, nhưng từ đầu đến cuối Phương Duy vẫn luôn né tránh hắn. Hai người song song quay về, Chu Duệ Quân đứng ở đằng sau. Bước chân Phương Duy lộn xộn, chỉ cảm thấy hình như đang bị gai nhọn đâm phía sau, đau đến mức toàn thân cậu không còn sức lực. Nhưng chưa đi được hai bước thì đụng phải chìa khóa lạnh buốt trong túi, đầu óc liền thanh tỉnh, bước chân cũng dừng lại theo, vô ý nói: “Tôi lên lầu một chuyến.”
Triệu Diên còn chưa kịp trả lời thì đã có người lên tiếng trước: “Sao vậy, không nỡ rồi à? Muốn đi lên ôn lại kỉ niệm à?”
Triệu Diên cau mày nhìn Phương Duy, Phương Duy cắn chặt môi.
“Vậy anh đi với em.” Triệu Diên nói.
Phương Duy lắc đầu: “Tôi tự đi.”
Phương Duy kiên quyết quay lại, bước về phía trước. Chu Duệ Quân đứng ở dưới ánh đèn, lúc cậu đi ngang qua thì đột nhiên nâng tay lên. Phương Duy sợ hãi muốn né sang bên cạnh, lại nghe thấy một tiếng cười nhạo.
Hóa ra Chu Duệ Quân muốn đốt thuốc.
“Nghĩ là tôi còn muốn chạm vào cậu à?” Chu Duệ Quân đưa tay ra đốt thuốc lá.
Phương Duy ngước nhìn hắn, cắn chặt răng, huyệt Thái Dương căng lên: “Tôi đi trả chìa khóa cho chủ nhà.”
“Ồ?” Chu Duệ Quân hít một ngụm khói, nhìn xuống cậu. “Ngày mai chủ nhà cho người đến đổi khóa, không cần phải trả chìa khóa lại.”
Phương Duy đút tay vào trong túi, sờ cái chìa khóa lạnh buốt kia.
“Vậy nên cho đến chiều ngày mai mới đổi, cậu vẫn còn có đủ thời gian để lưu niệm…”
“Tôi không muốn lưu niệm gì cả!” Phương Duy đột nhiên hét lên. Lời nói của Chu Duệ Quân bị ngắt quãng.
Ngực của Phương Duy phập phồng, khóe mắt cậu đỏ lên nhưng không có dấu hiệu khóc. Cậu nhìn chằm chằm Chu Duệ Quân, lặp lại từng từ một: “Tôi không muốn lưu niệm bất kì cái gì cả.” Nói rồi, cậu cầm lấy cái chìa khóa, ném mạnh vào trong bụi cây khuất trong bóng tối.
Ban đêm không có gió, từ xa truyền đến tiếng người mơ hồ. Giờ khắc này giống như khi trước Chu Duệ Quân ném đi cái găng tay của cậu. Đối phương từng ném đi sự yêu thích của cậu, như vậy bây giờ đổi lại cậu ném đi quá khứ của mình.
Điếu thuốc giữa hai ngón tay lóe sáng, tàn thuốc rơi trên mặt đất. Chu Duệ Quân dùng ánh mắt không dao động nhìn Phương Duy trước mặt, sau một lúc lâu mới cong môi cười một tiếng, vỗ tay hai lần một cách không có thành ý rồi chậm chạp hỏi: “Vậy à?”
Cơ thể của Phương Duy nhìn, nhìn hắn chằm chằm. Chu Duệ Quân thả tay xuống rồi đột nhiên nghiêng người tới. Cậu giật mình, muốn tránh, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, kiên trì đứng đó bất động.
Chu Duệ Quân cúi xuống, kề vào tai cậu…
Cơ thể của Phương Duy đột nhiên run rẩy, cậu đưa tay đẩy hắn ra: “Anh! Anh..” Cậu muốn mắng, nhưng từ nhỏ cậu chưa bao giờ mắng chửi người khác, nên thua xa sự vô liêm sỉ của đối phương!
Hài lòng với dáng vẻ bị kích động chỉ bằng một câu nói của cậu nên Chu Duệ Quân có bị đẩy về sau hai bước cũng không nổi giận, trên mặt lại mang theo ý cười, vô cùng chướng mắt trong mắt của Phương Duy.
Chu Duệ Quân rời đi trước. Hắn dán vào tai Phương Duy nói câu gì đó rồi đi, để lại Phương Duy một mình, mắt đỏ hoe đứng yên tại chỗ thật lâu không động đậy. Triệu Diên như vừa đi ra khỏi cánh gà của một vở kịch, đi đến bên cạnh cậu, hỏi: “Em ổn chứ?”
Không, không ổn chút nào. Phương Duy muốn nói vậy, nhưng cậu chỉ hơi lắc đầu.
Trên xe trở về, Triệu Diên không lên tiếng quấy rầy. Để che đậy sự bối rối, hắn bèn mở nhạc trong xe ô tô. Phương Duy thì ngây ra như một con rối, mãi thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Tối nay tôi đã làm phiền anh rồi.”
Triệu Diên nhân cơ hội hỏi: “Không sao. Có muốn uống rượu không?”
Phương Duy lắc đầu.
Triệu Diên không còn cách nào khác, hắn hiểu được một nửa vở kịch hôm nay, vậy là đủ rồi, bây giờ không nên ép người đang gặp khó khăn nữa. Xe đang chạy thì một tiếng chuông vang lên.
Triệu Diên nhìn vào số điện thoại gọi đến rồi nghe máy. Cô gái đối diện ríu ra ríu rít, bên ngoài cũng nghe được hết. Đợi hắn cúp điện thoại, cảm xúc của Phương Duy đã bình phục lại: “Em gái anh à?”
“Em họ.” Triệu Diên nhún vai bất lực: “Nó nuôi mèo trong kí túc xá đại học, bây giờ tốt nghiệp rồi mang về nhà. Kết quả dì anh lại dị ứng, giờ muốn đưa nó cho anh.”
“Anh không muốn nuôi à?” Phương Duy nghĩ đến giọng điệu của hắn khi nói chuyện điện thoại lúc nãy.
“Không có hứng thú, anh tìm người đáng tin cậy nuôi giúp nó thì hơn.”
Phương Duy dựa vào lưng ghế, giọng nam khàn khàn đang hát gì đó, còn suy nghĩ của cậu thì trôi nổi trong không trung.
“Tôi nuôi được không?”
“Hửm?” Giọng cậu quá nhỏ, Triệu Diên không nghe thấy rõ, anh vươn tay ra tắt nhạc.
“Tôi nuôi được không? Con mèo đó.” Phương Duy hỏi.
Triệu Diên nghe thấy thế thì kinh ngạc: “Em muốn nuôi à?”
Lúc này đã đến dưới lầu nhà ở của Phương Duy. Từ cửa sổ xe nhìn lên, cửa sổ của ngôi nhà cậu đang sống trông giống như một lỗ đen khổng lồ.
Trở vào trong nhà, cậu phải trải qua đêm dài một mình. Cậu hi vọng có một vật sống ở nơi nào đó có thể chờ cậu trở về. Người sẽ nói ra lời nói làm tổn thương người, làm ra chuyện làm tổn thương người, nhưng động vật thì không.
Tạ Hành nằm trên giường gửi tin nhắn, hẹn Đàm Tây Nguyên cuối tuần đi leo núi. Trước đó đã có cuộc hẹn này nhưng tiếc là Trang Việt thi đại học thất bại. Mà bây giờ Trang Việt đã lên đại học, lúc này đang phải huấn luyện quân sự, cuối tuần cũng không được nghỉ.
Điện thoại di động trên bàn rung lên, trượt ở trên mặt bàn hai lần. Màn hình sáng lên, có thể nhìn thấy trong nháy mắt tên người gửi tin nhắn.
Đàm Tây Nguyên không cầm lấy điện thoại, người phụ nữ ngồi đối diện nâng chén lên uống một hớp trà, cười tủm tỉm nói: “Không xem à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]