Ngày hôm sau khi y tá đến làm việc nên Đàm Tây Nguyên được rảnh rỗi, Tạ Hành ngay lập tức xuất hiện trong bệnh viện như thể đã cài ra đa trên người anh.
Chú Trang còn nhận ra hắn, kêu lên: “Đến tìm Tây Nguyên à.”
Đàm Tây Nguyên xuống lầu với hắn, Tạ Hành hỏi: “Anh thích ăn gì? Tôi đã đặt trước ba nhà hàng, đủ loại khẩu vị.”
Giàu có và quyền lực đến mức Đàm Tây Nguyên không nói nên lời: “Bữa này tôi đãi cậu, coi như cảm cơn cậu vì đã mời bác sĩ.”
“Tôi mời anh.” Tạ Hành phất phất tay: “Anh đừng tranh chuyện này.”
Cuối cùng bọn họ quyết định chọn một nhà hàng Tây, Đàm Tây Nguyên định ăn xong thì sẽ rời đi nhưng hiển nhiên là Tạ Hành không muốn bỏ qua cơ hội, liền đề nghị: “Vẫn còn sớm, anh có muốn đi bơi không? “
“Bơi vào thời tiết này à?” Đàm Tây Nguyên nhìn bầu trời.
“Thời tiết nào anh bơi cũng được mà. Năm ngoái tôi đã đi Bắc Âu bơi vào mùa đông với bạn bè. Rất thú vị.”
“Không đi được, tôi chưa chuẩn bị gì cả.”
Tạ Hành đã tính trước: “Không sao, tôi đã chuẩn bị cho anh quần bơi và kính bảo hộ, đi thôi.”
Đàm Tây Nguyên bị nắm lấy chỗ mềm, không nói nổi lời từ chối ra miệng.
Bơi lội sau bữa ăn là một hoạt động quá mưu mô, Tạ Hành không hề che giấu chút nào, y xoa cằm thích thú khi thấy cơ thể Đàm Tây Nguyên bơi dưới nước.
Đàm Tây Nguyên bơi một vòng vừa đi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cho-cua-pavlov/3536269/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.