Có vết xe đổ của Trì Vũ, thái độ của những người khác đều ôn hòa trở lại. Không ai muốn bị thao đến không xuống giường được giống như anh.
Lúc Tề Tu Viễn đi vào phòng của Văn Hi, cậu đang đắp chăn nằm ở trên giường.
Tề Tu Viễn đóng cửa lại, ngồi ở bên mép giường, luồn vào tấm chăn sờ lên mắt cá chân của Văn Hi, “Ngủ rồi sao?”
Văn Hi kéo chăn chùm qua mặt mình, “Hừ! Ngủ rồi!”
Tề Tu Viễn rút tay lại, thở dài, “Vậy để ngày mai ba tới trao nhẫn cho con trai tao lãng của ba sau nhé.”
Văn Hi lập tức xốc chăn lên kéo tay Tề Tu Viễn lại, đôi mắt phượng quyến rũ nhướng lên, “Ba dám!”
“Không phải ngủ rồi sao?” Tề Tu Viễn vén tóc mai của Văn Hi ra phía sau tai.
“Bị ba ba đánh thức.” Văn Hi nói mà không hề nháy mắt một chút nào, nhìn chằm chằm Tề Tu Viễn, trong ánh mắt lộ ra sự khát khao, “Con……”
Tề Tu Viễn cười gãi gãi lên chóp mũi của Văn Hi, biết rõ còn cố hỏi, “Con cái gì?”
Văn Hi liếm cánh môi khô khốc, “Nhẫn.”
“Con so với anh hai của mình thẳng thắn hơn nhiều đó.” Tề Tu Viễn không khỏi khen ngợi.
“Chính là như vậy.” Văn Hi nhướng mày, trên đuôi lông mày hiện ra vẻ phong tình mị hoặc, “Nếu con mà giống như anh hai, ba ba đã sớm bị hồ ly tinh câu đi mất rồi!” Cậu vừa nói vừa dùng ngón tay chọc chọc lên ngực hắn.
Tề Tu Viễn ôn nhu hôn nhẹ Văn Hi, “Không phải con chính là hồ ly tinh hay câu dẫn ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-chau-man-duong/1786365/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.