Tề Tu Viễn là một người cực kỳ chán ghét bị uy hiếp, từ việc hắn dứt khoát kiên quyết cùng Tề lão gia đoạn tuyệt quan hệ thì có thể nhìn ra, cực kỳ phản nghịch. Nhược điểm duy nhất chính là mấy đứa con của hắn, Tề lão gia đã nắm thóp được nhược điểm này, hắn lại không cam lòng, cũng lo lắng cho mấy đứa con trai.
Lúc Tề Tu Viễn về đến nhà, bọn họ đều ở nhà, tụ tập ở phòng khách mỗi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng, nhìn thấy hắn trở về mới tốt hơn một chút.
Tề Trường Hoan cùng Tề Trường Sinh lần này bị bắt cóc sợ tới mức không nhẹ, Tề Trường Hoan trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực Tề Tu Viễn khóc.
“Khóc cái gì, ba ba của con còn chưa có chết đâu. Ngoan. Đừng khóc.” Tề Tu Viễn lau nước mắt và an ủi Tề Trường Hoan.
“Ừm.” Tề Trường Hoan thân thân cằm Tề Tu Viễn, “Ba ba đừng rời khỏi bọn con. “
“Ba ba luyến tiếc mấy đứa.” Tề Tu Viễn ôm Tề Trường Hoan ngồi ở trên sô pha, nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mấy đứa con trai, cười “Được rồi, ba ba còn chưa có chết, một đám nghiêm túc như vậy làm như đang để tang sao?”
Trì Vũ nhíu mày, “Lão tìm anh làm cái gì?”
Tề Tu Viễn vẫn cười, “Sắp chết, không nghĩ giao Tề gia vào tay kẻ khác, liền tìm đứa con nghịch tử này.”
Tề Trường Sinh không cao hứng ôm tay Tề Tu Viễn, “Không phải đoạn tuyệt quan hệ rồi sao? Sao còn tìm ba ba nữa?”
Tề Tu Viễn nhéo mặt Tề Trường Sinh, “Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-chau-man-duong/157858/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.