Sau bữa ăn trưa, mọi người lên tầng để nghỉ ngơi. Phong không nhìn thấy Cáo đâu, nên đã trở về phòng ngủ một mình.
Cáo vẫn luôn thất thường như vậy, lúc thì bám riết anh từng giây từng phút, lúc thì lại đột ngột biến mất, giống như bị không khí ăn mất.
Phong không biết rằng lúc này, Cáo đang đi lên tầng thượng.
Phía trước cậu là Trâm Anh. Và cậu cũng không biết chị gái mình gọi mình lên đây để làm gì.
Buổi trưa không có nắng, cũng không oi, rất dễ chịu. Những đám mây trắng loang ra giữa nền trời xanh, trông giống như những mảng màu nước.
- Dường như, dạo này em rất thân với cậu trai lai Tây đó, nhỉ? - Trâm Anh là người mở lời, đồng thời châm một điếu thuốc.
Khi nghe chị gái nhắc đến Phong, tim của Cáo liền nảy lên, vừa chột dạ vừa lo lắng. Nhưng ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra thản nhiên, vô tư cười nói:
- Anh Phong cũng thích văn hóa phẩm kinh dị. Chị biết mà, con trai có cùng sở thích dễ thân nhau lắm.
- Chỉ vậy thôi à? - Trâm Anh nhướng mày.
- Chỉ vậy thôi. - Cáo dở khóc dở cười, nói.
Trâm Anh chẳng hỏi thêm gì nữa, nhưng cô cũng không tỏ ra tin tưởng hay nghi ngờ em trai. Cô chỉ hút thêm vài hơi, nhả khói, sau đó dập đầu điếu thuốc lên bức tường.
- Chị chỉ muốn khuyên em đừng quá gần gũi với anh ta. Trong hoàn cảnh hiện tại, ai cũng có thể là kẻ sát nhân. Em chỉ có thể tin tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cao-ve-mau-len-canvas-lanh/2950232/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.