Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 20XX.
Hiện tại là 0 giờ.
Đây là khoảnh khắc vô cùng tuyệt vời, bởi vì nó vừa là 24 giờ của đêm ngày hôm trước, cũng vừa là 0 giờ của sáng ngày hôm sau.
Trâm Anh chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ. Cô mang theo một chùm chìa khóa, bước đến căn phòng ngủ số ba, tra khóa vào ổ.
Đèn điện vẫn còn bật.
Bên trong căn phòng ngủ số ba là Vĩ Văn, anh ta chưa ngủ và đang ngồi vẽ tranh. Trông anh ta khá tiều tụy và mệt mỏi, có lẽ là do hai bên vành mắt đã thâm quầng.
Bức tranh thiếu nữ trùm vải trắng đã được hoàn thiện. Vĩ Văn dừng bút, nhìn ngẩn ngơ một hồi lâu, dường như đã bị hút hồn vào.
Trâm Anh vừa bước vào đã thở dài, nói:
- Anh vẫn chưa tỉnh táo lại à?
- Anh vẫn luôn tỉnh táo. - Vĩ Văn đờ đẫn trả lời.
Hết cách, Trâm Anh bèn bước đến bên bức tranh, ngắm nghía nó một hồi. Dường như bức tranh cũng đang quan sát lại cô, bốn con mắt lặng lẽ đánh giá nhau.
Nhưng cuối cùng, Trâm Anh lại chỉ tặc lưỡi, đánh giá một câu:
- Vẫn chỉ là một bức tranh vô tri vô giác, không có gì thay đổi.
Đã có rất nhiều người chết chỉ vì thứ đồ vô dụng này, thật sự không đáng chút nào. Thứ tà thuật của Quỳnh cũng chỉ là mê tín dị đoan.
Tuy nhiên, Vĩ Văn lại ngẩng phắt đầu lên, nhìn em gái mình bằng đôi mắt hằn học. Anh ta bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cao-ve-mau-len-canvas-lanh/2950213/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.