Người ta nói tình bạn là một thứ gì đó rất thiêng liêng và đáng trân trọng. Cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau san sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống. Chúng ta thường treo bên miệng câu nói: sống chết có nhau. Nhưng lúc tôi sắp chết đến nơi rồi sao cậu còn chưa chết quách đi?
***
Tin đồn lan ra rất nhanh.
Cả trường đều biết tôi "thất sủng" rồi. Tôi là kẻ bị bỏ rơi. Mặc dù đã hơn hai tuần nhưng độ hot của tin tức vẫn còn đó.
Chiều hôm nay, tôi bắt gặp em Tắc kè nụ. Em ấy vẫn thế, vẫn chưa nở ra bông giống mẹ mình được. Nhìn thấy tôi, em ấy nở nụ cười châm chọc rồi quay sang con bé bên cạnh, cố ý nói lớn: "Có nhiều người biết rõ người khác không thích mình nhưng cứ bám theo mày ạ! Nhục nhã thật!"
Tôi biết nó đang nói ai. Dù sao tôi đây cũng ăn muối nhiều hơn nó một năm nên trò mèo này chẳng ăn nhằm gì với tôi. Lúc đến gần nó, tôi đưa tay bịt mũi rồi quay sang con Trúc: "Mày có ngửi thấy mùi gì hôi hôi như mùi cứt chó không?"
Nói xong tôi làm như vô tình trông thấy chúng nó sau đó khẽ thốt lên: "Hèn gì..."
Mà con Trúc cũng hùa theo tôi diễn y như thật. Nó bịt mũi sau đó giục tôi: "Đi mau đi, tao chịu hết nổi rồi, buồn nôn quá! Nãy giờ tao có nghe mùi gì đâu, tự dưng ngang đoạn này lại nghe được. Con chó nào vô duyên thế không biết, ị lung tung!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cam/2139947/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.