Phía bắc núi Đông Ngũ đã từng là một bãi tha ma.
Có người nói, bên dưới lưng chừng núi đều là oán khí, không thể hình thành nên non sông nước biếc.
Nhưng khi Lục Niên lên núi mới thấy được cảnh non nước hữu tình, cây cối tươi tốt, xanh xanh vàng vàng, tầng tầng lớp lớp.
Những người trồng cây trên ngọn đồi cằn cỗi đó đều là tù nhân của nhà tù Đông Ngũ.
Lục Niên và Trần Triển Tinh gặp nhau giữa núi rừng.
Đã có người hò hét rằng, bên kia núi có đàn ông. Trên núi thì có thể xuất hiện loại đàn ông nào chứ? Chẳng phải chỉ là đám người ở khu vực nhà tù thôi sao.
Thật trùng hợp, Lục Niên và Trần Triển Tinh lại có lịch lao động cùng ngày.
Trí nhớ kỳ diệu ở chỗ là, Lục Niên cảm thấy rằng bản thân đã sớm quên mất Trần Triển Tinh trông như thế nào ngay khi sự việc xảy ra. Sau này, vào một thời điểm nào đó, anh lại xuất hiện ở một góc hồi ức của cô.
Những thứ liên quan đến anh, và những thứ không liên quan đến anh. Từ đầu chí cuối, Lục Niên chỉ là một người ngoài cuộc.
Nhưng, bạn bè khốn nạn thì vẫn là đồ khốn.
Lục Niên đến núi Đông Ngũ lao động, chịu trách nhiệm trồng trọt dưới chân núi và trên đỉnh núi. Đường lên núi càng ngày càng cao, cá nhân cô rất thích kiểu leo núi này.
Các tù nhân được chia thành các khu vực riêng biệt, một khu từ đông sang tây, một khu từ tây sang đông, có thể gặp nhau nhiều lần trong cùng một thời điểm. Nam nữ nhìn thấy nhau, nhưng ở giữa vẫn có hàng rào lưới sắt dày cộm, gai góc trơ trụi.
Đám đàn ông đang chán nản, lúc này không khỏi gầm lên vài câu.
Trần Triển Tinh cầm xẻng đứng dưới gốc cây xúc đất. Anh lơ đễnh nhìn về phía hàng rào sắt, tìm kiếm bóng dáng của Lục Niên.
Anh nhớ rất rõ, C307 là số của cô.
Không cần anh tìm, đã có vài gã đàn ông bàn tán xôn xao.
Người đàn ông A: "C307 trông xinh quá."
Người đàn ông B: "C295 cũng không tệ."
Người đàn ông A: "C307 vẫn xinh hơn. Cô ấy có thường xuyên nhìn trộm tôi không? Nói không chừng --"
Trần Triển Tinh liếc mắt sang, đồng thời cắm phập cây xẻng xuống đất.
Người đàn ông lập tức nuốt nửa câu sau xuống.
Lúc này, Lục Niên cũng hướng mắt về phía bên dưới gốc cây, cô bước ra khỏi bụi cỏ, tiến lại gần hàng rào sắt.
Đám đàn ông vừa kiêng dè, lại vừa thèm thuồng, đuổi theo cô đến bên hàng rào.
Trần Triển Tinh là một trong số đó, nhưng anh lại rất ung dung.
Lục Niên ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Trần Triển Tinh mỉm cười. Cô đến bên cạnh hàng rào sắt bón phân, quả nhiên là có mục đích. Anh lạnh mặt, xua đuổi những gã đàn ông khác đi.
Bên hàng rào sắt chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trần Triển Tinh bước đến và nói: "Cô Lục." Ngoại trừ bộ đồng phục tù nhân sa sút, từ giọng nói hòa nhã và dáng người thanh cao của anh, vẫn cho thấy anh là một thiếu gia có địa vị cao quý của nhà họ Trần.
Lục Niên đang ngồi xổm trên bờ đất, ngước nhìn lên anh: "Anh không sợ tôi giết anh à?"
"Đây không phải là lời nói mà một người trong trại cải tạo lao động nên nói." Trần Triển Tinh che cô khỏi ánh nắng chiều.
Nhưng Lục Niên lại không thích bị che phủ bởi cái bóng của anh, cô đứng dậy.
Nhìn kỹ lại, anh thấy trán và má cô đều bị khô khốc và bong tróc cả lên.
"P714, anh đã vào đây được vài tháng rồi." Lục Niên nới lỏng dây kéo áo khoác, vén áo lót lên đến cổ, "Vẫn chưa quen sống cuộc sống cô đơn đến mức khó chịu đúng không?"
Trần Triển Tinh nhướn mày.
"Làm thế nào để đối phó khi cơn thú tính trở nên mạnh mẽ hơn?" Mặt cô đầy vẻ độc ác, cô cởi bỏ hai chiếc cúc áo, cúi xuống để quan sát nét mặt của anh.
Mắt anh tối đi. Thường ngày bị giam trong căn phòng hanh khô, chỉ có thể âm thầm chịu đựng, hoặc là tự xử. Ngoại trừ những hôm lên núi lao động, anh không trông thấy bóng dáng một người phụ nữ nào cả. Đã nhiều tháng rồi anh chưa được nhìn thấy thứ màu trắng lấp ló trước mặt mình.
Vì bị khống chế, nên càng bộc phát nhanh chóng, Trần Triển Tinh tựa như một con thú bị mắc vào bẫy.
Lục Niên cài cúc áo lại, túm chặt áo khoác.
"C307! P714! Quay về vị trí cũ mau lên!" Ở đằng xa, một tên cai ngục cầm gậy lao đến.
Đây là cai ngục mới. Chỉ những kẻ không biết thân phận nhân tài của Trần Triển Tinh mới dám gào mồm lên như thế.
Lục Niên hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Đổi lại trước kia, những cảnh này chỉ có thể gọi là những cảnh tượng nhỏ nhặt.
Hiện giờ Trần Triển Tinh bỏ cũng đã lâu, người phụ nữ này đang cố tình muốn chọc giận anh.
Anh hét lên: "Lục Niên!"
-
Khu dành cho nữ tù nhân.
Mười người trong một căn phòng.
Nền đất cao nửa mét xây bằng gạch chính là giường, trải chiếu và chăn lên, tất cả mọi người đều ngủ chung trên đó. Ánh đèn mờ ảo, một cửa sổ nhỏ được mở ra bên dưới trần nhà thấp, hai ô cửa sổ vuông vức chia cảnh vật bên ngoài thành hai ô vuông.
Người bên trong đang khao khát thế giới bên ngoài qua ô vuông ấy.
Không chỉ có Lục Niên sơ suất bị vào trong đây, mà còn có một cô gái trẻ tên Lý Đại.
Trong số mười người có một nhân vật thực sự tàn nhẫn, tên là Mã Thủy Dung. Cô ta đã giết hại hai người bạn trai của mình, người bạn trai thứ ba nhìn thấu được âm mưu của cô ta, cuối cùng cũng báo cảnh sát. Sự tàn ác của cô ta được khắc cả trên khuôn mặt, lông mày thưa, đuôi mắt nhọn, lúc bật cười trên mặt ngập tràn sát khí.
Cô ta đang bắt nạt một người mới đến.
Lúc Lục Niên mới vào đây, cô cũng có trải nghiệm tương tự. Cô nhu mì yểu điệu, không hung hãn, hơn nữa còn bị mang tội danh là "Phòng vệ quá mức", Mã Thủy Dung tất nhiên sẽ không buông tha một chú cừu non như thế.
Lục Niên rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ ngần ngại trong khi nộp tiền.
Mã Thủy Dung người được hưởng lợi, ngày càng cảm thấy Lục Niên là một tấm thảm chùi chân hèn nhát.
Người mới đến hôm nay cũng đáng thương không kém, chỉ có thể nộp tiền cho Mã Thủy Dung mới được coi như yên ổn.
Mã Thủy Dung thay đôi giày trên tay, quay trở lại chỗ nằm của mình.
Cả căn phòng đều chìm vào im lặng.
Lục Niên giấu mặt mình sau chiếc gương nhỏ, lúc này tấm gương đang phản chiếu những đốm đỏ li ti trên má cô. Những đốm đỏ không chỉ xuất hiện trên mặt mà còn cả trên cổ.
Mã Thủy Dung trợn tròn mắt. Cô ghét tất cả những con người ở đây, đặc biệt là Lục Niên.
Mã Thủy Dung nghiêng người liếc mắt đến đây: "Cả ngày không biết soi gương bao nhiêu lần. Đây là núi Đông Ngũ, không phải hộp đêm, cũng không có thiếu gia công tử chờ đợi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, cô đang khoe khoang vẻ mê hoặc tựa hồ ly tinh của cô ở đây cho ai xem thế?"
Lục Niên lập tức cất chiếc gương nhỏ đi, mỉm cười rụt rè với Mã Thủy Dung. Không nói lại, cũng không phản bác.
Lúc nằm xuống, khóe miệng cô khẽ cong lên.
Nếu câu "Hồ ly tinh" Mã Thủy Dung đã nói là sự thật, vậy thì, Trần Triển Tinh sẽ không thể có một đêm ngon giấc.
-
Hai từ "Lục Niên" vẫn còn đọng lại trong tâm trí Trần Triển Tinh.
Những tên đàn ông khác cảm thấy có điều gì đó rất xa vời với anh.
Một người đàn ông tên Tiền Tiến bước đến nịnh nọt anh: "Anh Trần, hôm nay anh có mùi thơm thật." Nói xong, Tiền Tiến mới phát hiện ra có gì đó không ổn, đặt từ "Mùi" vào đàn ông, không khác gì đang nói đến "Hôi hám ướt đẫm mồ hôi". Lời đã nói ra thì không thể rút lại được.
Trần Triển Tinh không bận tâm đó là khen hay chê, thản nhiên hỏi: "Chẳng lẽ hôm qua tôi không thơm à?"
"Có ạ, thơm tất." Tiền Tiến bật cười, "Hôm nay thì đặc biệt hơn."
Có gì đặc biệt vậy? Chẳng qua là do Lục Niên chọc giận anh mà thôi. Trần Triển Tinh quay đầu lại: "Hôm nay tôi mới phát hiện tuy thân hình cậu cao to nhưng ngũ quan lại rất thích hợp đi làm trai bao đấy."
Tiền Tiến cười gượng. Anh trời sinh có khung xương to, toàn thân khỏe mạnh hơn Trần Triển Tinh rất nhiều. Nhưng Tiền Tiến biết, báo săn trong rừng rất nhẹ nhàng và thon gọn, dễ dàng bật nhảy.
Mạnh mẽ hay không, không liên quan gì đến thân cường lực tráng.
"Anh Trần, anh sắp được ra ngoài rồi sao?" Tiền Tiến quan tâm đến cuộc sống của Trần Triển Tinh hơn bất kỳ ai khác. Kể từ khi Trần Triển Tinh vào đây, Tiền Tiến cũng có chỗ dựa. Nếu anh ấy đi, anh thực sự không quen.
"Ừ." Trần Triển Tinh đáp lại một cách đầy mơ hồ.
Tiền Tiến: "Chúc mừng anh Trần."
"Tạm thời giữ lại lời chúc đi."
"Hả?" Tiền Tiến không hiểu tại sao.
Trần Triển Tinh đã tìm thấy lạc thú mới ở nơi đây, thực sự anh đã có ý định kéo dài thời gian. Nhưng anh vẫn chưa hạ quyết tâm trăm phần trăm.
Anh xem qua ngày tháng.
Hôm nay là ngày 10 tháng 12.