Phía bắc núi Đông Ngũ đã từng là một bãi tha ma.
Có người nói, bên dưới lưng chừng núi đều là oán khí, không thể hình thành nên non sông nước biếc.
Nhưng khi Lục Niên lên núi mới thấy được cảnh non nước hữu tình, cây cối tươi tốt, xanh xanh vàng vàng, tầng tầng lớp lớp.
Những người trồng cây trên ngọn đồi cằn cỗi đó đều là tù nhân của nhà tù Đông Ngũ.
Lục Niên và Trần Triển Tinh gặp nhau giữa núi rừng.
Đã có người hò hét rằng, bên kia núi có đàn ông. Trên núi thì có thể xuất hiện loại đàn ông nào chứ? Chẳng phải chỉ là đám người ở khu vực nhà tù thôi sao.
Thật trùng hợp, Lục Niên và Trần Triển Tinh lại có lịch lao động cùng ngày.
Trí nhớ kỳ diệu ở chỗ là, Lục Niên cảm thấy rằng bản thân đã sớm quên mất Trần Triển Tinh trông như thế nào ngay khi sự việc xảy ra. Sau này, vào một thời điểm nào đó, anh lại xuất hiện ở một góc hồi ức của cô.
Những thứ liên quan đến anh, và những thứ không liên quan đến anh. Từ đầu chí cuối, Lục Niên chỉ là một người ngoài cuộc.
Nhưng, bạn bè khốn nạn thì vẫn là đồ khốn.
Lục Niên đến núi Đông Ngũ lao động, chịu trách nhiệm trồng trọt dưới chân núi và trên đỉnh núi. Đường lên núi càng ngày càng cao, cá nhân cô rất thích kiểu leo núi này.
Các tù nhân được chia thành các khu vực riêng biệt, một khu từ đông sang tây, một khu từ tây sang đông, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-buom-va-vai-mat/3592103/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.