Bên ngoài xe là phố phường, chợ đêm phía đối diện vẫn sôi động, tấp nập người qua lại, một khung cảnh vô cùng ồn ào. Nhưng vì trong xe đóng kín cửa nên trong đây là một không gian hoàn toàn yên tĩnh. Vì thế Phương Hiệt cũng nghe rõ câu nói của Giang Tri Tân: “Coi như tôi niệm kinh Địa Tạng cho em cả trăm lần đi, tôi mong em được bình an.” Phương Hiệt nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ Giang Tri Tân, xung quanh yên lặng đến mức dường như cậu có thể nghe nhịp tim mình, từng nhịp này đến nhịp khác, rất nhanh, giọng nói của anh rõ ràng và thật dễ nghe. “Anh …” Phương Hiệt hắng giọng, cố gắng làm cho giọng của mình trở nên bình thường “Anh đưa cho tôi cái này là có ý gì?” “Cái gì mà có ý gì?” Giang Tri Tân hỏi lại. “Thì đắt, tôi hơi …” Phương Hiệt do dự rồi nói thật “Tôi không dám nhận.” Thứ giá trị không phải là quà tặng, mà là thứ này có ý nghĩa với Giang Tri Tân. “Không đến mức” Giang Tri Tân cười, “Tôi nghĩ nó hợp nên tặng cho em thôi.” Mới nãy trưa anh mới nhớ ra sinh nhật của Phương Hiệt. Muộn quá không chọn quà cẩn thận được, với lại anh cũng không muốn mua tùy tay một món quà để tặng cậu, không đắt tiền cũng không được chiếu lệ cho xong. Cuối cùng anh nhớ ra khấu bình an này. Bình an thuận lợi, phù hợp với Phương Hiệt ở thời điểm này. Sau đấy Giang Tri Tân thu tay lại, nhìn thời gian: “Đã mười giờ rồi, em không định đi ngủ à?” “Ồ” Phương Hiệt đáp, nhìn thời gian. Đúng mười giờ. “Đi lên đi.” Giang Tri Tân nói. Phương Hiệt ngồi im, nhìn Giang Tri Tân hỏi: “Anh ngủ ở đâu?” “Tôi cần em lo à?” Giang Tri Tân cười nhìn Phương Hiệt “Tùy tiện tìm một khách sạn rồi ở, muộn rồi, mai mới về.” “Không thể ở đây được à?” Phương Hiệt hỏi. “….Ok.” Giang Tri Tân liếc Phương Hiệt: “Người lớn ở đâu cũng được, còn học sinh cấp ba thì phải chuẩn bị đi ngủ ngay, về phòng trước đi.” Tuy rằng nói như vậy, Giang Tri Tân cũng chẳng rảnh đi chỗ khác. Anh đỗ xe và theo Phương Hiệt vào khách sạn, ở quầy lễ tân đặt một phòng. Phương Hiệt cầm bánh đứng bên cạnh đợi anh, nhân tiện xem qua thẻ phòng. 912, cách phòng riêng của cậu ba tầng. Hai người cùng nhau lên thang máy, Phương Hiệt ấn tầng sáu, giúp Giang Tri Tân ấn tầng chín. Khi thang máy lên đến tầng sáu rồi mở ra, Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa. “Đi đi, ngủ ngon.” Trở về phòng, Phương Hiệt vừa đặt bánh vào phòng, đụng phải giáo viên điểm danh vừa nhìn thấy hai người, giáo viên chỉ bảo: Nghỉ ngơi sớm đi. Phương Hiệt gọi điện cho Chu Linh trước. Qua điện thoại, cậu nghe thấy sự mệt mỏi của Chu Linh, nhưng vẫn rất bình thường, đầu tiên là chúc Phương Hiệt sinh nhật vui vẻ, sau đó mới hỏi về việc học gần đây của cậu.
Khi cậu cúp máy thì đã hơn mười một giờ. Có lẽ là sự thư thái hiếm hoi sau kỳ thi nên La Duệ đã đi ngủ khá sớm. Tại buổi chiều cậu đã ngủ rất lâu rồi nên bây giờ cậu không ngủ được, nằm ở trên giường nghịch điện thoại di động. Cậu muốn gửi một tin nhắn cho Giang Tri Tân, lại lo lắng rằng đối phương đã ngủ rồi, dù sao thì anh ấy cũng mệt mỏi sau khi lái xe lâu như vậy. Cho đến 12 giờ, Phương Hiệt đang định bỏ điện thoại xuống ngủ, WeChat nhấp nháy thông báo có một tin nhắn đến. Giang Tri Tân: “Xin chào Phương Tiểu Hiệt 18 tuổi.” Phương Hiệt ngẩn ra, sau đó lập tức đứng dậy nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, khóa cửa lại rồi gọi Giang Tri Tân. Chưa đầy một giây Giang Tri Tân đã bắt máy. “Em còn chưa ngủ à?” Giang Tri Tân cười. “Chiều nay ngủ nhiều quá.” Phương Hiệt nhỏ giọng, “Sao anh còn chưa ngủ? “Vừa mới tắm xong.” Giang Tri Tân nói “Đúng 12 giờ gửi tin nhắn chúc mừng em chính thức bước sang tuổi 18.” Một lúc sau Phương Hiệt mới đáp: “Đến mức như này nữa à?” “Đến mức.” Giang Tri Tân bảo “Phương Tiểu Hiệt chính thức nhớn rồi, có thể làm mấy thứ mà trước đây không được làm.” “Ví dụ như?” “Ví dụ như có thể uống một chút rượu, vào bar đi nét, học bằng lái xe, hoặc là …” Giang Tri Tân mỉm cười khi nói xong mấy điều vô nghĩa, nói tiếp: “Yêu đương với một bạn gái em thích chẳng hạn.” Nụ cười trên mặt Phương Hiệt dần tắt. Giang Tri Tân nói câu này với một giọng điệu rất bình thường, như thể anh đang trò chuyện phiếm với người khác. Nhưng Phương Hiệt vẫn lập tức hiểu được ý của đối phương. Yêu đương với một bạn gái em thích. Một cô gái chứ không phải một chàng trai, huống chi là Giang Tri Tân. Nếu là bình thường, Phương Hiệt sẽ đoán liệu Giang Tri Tân có để ý điều gì không và anh biết được bao nhiêu. Nhưng hiện tại Giang Tri Tân đã nói quá rõ ràng, Phương Hiệt không còn phải đoán xem bên kia có ý gì nữa. Tôi không muốn chơi trò giả ngu với anh nữa. “Tôi sẽ không yêu con gái.” Phương Hiệt đột ngột nói. Giang Tri Tân sửng sốt, lập tức muốn nói gì đó chuyển hướng đề tài, nhưng Phương Hiệt hoàn toàn không cho anh cơ hội, nói tiếp: “Tôi không thích con gái.” Sau những lời này, cả hai bên điện thoại đều im lặng thật lâu. Sau khi Phương Hiệt nói câu này, đột nhiên cậu cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, chốc lát, cậu lại nói: “Alo?” “… Em thích ai thì thích, em là tổ tông của tôi được chưa?” Giang Tri Tân đáp.
Ban đầu Phương Hiệt vẫn còn hơi khó chịu, cậu nghe câu này thì bật cười. Tiếng cười của cậu truyền đến tai Giang Tri Tân ở đầu dây bên kia, Giang Tri Tân cũng bật cười. “Thật là… nếu bây giờ em ở trước mặt tôi thì tôi nhất định phải đánh em.” Giang Tri Tân nói Phương Hiệt ngẩng đầu lên cười, ánh sáng trên đầu có chút chói mắt, cậu lấy cánh tay che mắt. Giang Tri Tân đã biết. Mặc dù không ai trong số họ nói rõ điều đó, nhưng tất cả họ đều biết rõ về điều đó. Một người biết người kia đang nghĩ gì, người kia biết người kia đang nghĩ gì — đoạn văn này giống như những câu nói líu lưỡi vậy, Phương Hiệt nghĩ. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm, không biết mọi chuyện là như thế nào. Nó giống như một tảng đá rơi xuống giếng sâu, với một tiếng “bùm”, nó chìm xuống không ngừng, cảm giác thư thái không thể tả. Dù sao thì cũng đã như vậy rồi. Giang Tri Tân ở đầu bên kia điện thoại cũng không lên tiếng, anh thở dài, cảm thấy mình chưa bao giờ khó nói như vậy. Anh biết rằng Phương Hiệt thích anh, bản năng mách bảo anh rằng anh nên giữ khoảng cách với cậu. Nhưng đôi khi vì mối quan hệ phức tạp giữa hai người, thực tiễn và ý nghĩ không thể hoàn toàn thống nhất. Cũng giống như lúc trước, anh cố gắng hết sức không gặp Phương Hiệt, không gửi tin nhắn hay gọi điện cho cậu, nhưng khi Phương Hiệt thực sự cần đến anh, chẳng hạn như sinh nhật 18 tuổi, anh dễ dàng thất bại trong gang tấc. Anh thực sự không muốn làm Phương Hiệt thất vọng. Có lẽ vì anh cảm thấy mình nên có trách nhiệm, hoặc có lẽ anh…rất thích Phương Hiệt rồi. Rốt cuộc thì khi đối mặt với một đứa nhóc vừa thông minh lại còn chăm chỉ, hơn nữa lại giống như một người đàn ông rõ ràng và không lằng nhằng, hoặc là do Phương Hiệt giống hệt như gu của anh… Từ trước đến nay Giang Tri Tân chưa từng nghĩ tới, có một ngày anh lại không phản ứng được. Nhưng điều này không đủ để tạo thành một lý do tại sao anh phải yêu một con trai của chị mình, còn vẫn đang học trung học. Giang Tri Tân im lặng một lúc, cuối cùng bảo: “Chuyện tình cảm rất phức tạp, Phương Tiểu Hiệt à.” Giang Tri Tân chậm rãi nói: “Tình cảm có có rất nhiều loại, tình bạn, tình cảm gia đình…đôi khi một loại tình cảm nào đó em cảm thấy có thể là do ảo tưởng về khoảng cách. Em bao nhiêu tuổi—” “18” Phương Hiệt đáp. …..Giang Tri Tân bị nghẹn. Phương Hiệt mỉm cười, sau đó tiếp tục câu của Giang Tri Tân. “Cảm xúc tình cảm phức tạp, tình bạn và tình cảm gia đình này, nhưng khi trưởng thành tôi có phán đoán cơ bản nhất về tình cảm của mình.” “….Trưởng thành cái gì?” Giang Tri Tân cau mày, hơi chút cáu kỉnh: “Em vừa bước vào tuổi trưởng thành cách đây 5 phút.” “Đúng thế, Phương Tiểu Hiệt, người vừa mới trưởng thành- có thể làm được điều mà trước đây tôi không được làm.” Phương Hiệt cười, yết hầu của cậu khẽ trượt lên xuống vì nụ cười của cậu. “Ví dụ như nói chuyện yêu đương với một người con trai mà tôi thích.” Đầu dây bên kia im lặng thật lậu, cuối cùng chuyển thành âm thanh “bíp-bíp-” Giang Tri Tân trực tiếp cúp điện thoại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]