Phương Hiệt nói xong thì lại im lặng hồi lâu, Giang Tri Tân cũng không sốt ruột, xoay người đi vào phòng bếp, lúc đi ra trên tay cầm một lon Coca đưa cho Phương Hiệt.
Phương Hiệt cảm ơn anh, mở lon rồi uống một hớp rồi cầm lon trong tay.
“Hồi còn nhỏ bố mẹ tôi rất bận, lúc đó mới lập nghiệp, đi công tác xa, có lúc trực tiếp ở lại công ty hoặc là chạy đến công trường ở vài ngày.”
Giọng Phương Hiệt rất trầm và khàn, ngữ điệu bình thường, nhưng nói chuyện cứ ngập ngừng. Giang Tri Tân không sốt ruột, anh ngồi thẳng trên ghế sofa, tay cầm lon bia lặng lẽ chờ Phương Hiệt nói tiếp.
“Sau này khi tôi khoảng 12 tuổi, công ty ổn định hơn. Công ty nhận nhiều công trình nhiều người biết tới, người ta đồn nhau: Có một công ty tên Hành Vân ở Triều Thành, trong đó có nữ giám đốc tên Chu Linh cực kỳ giỏi giang.”
Nói đến mẹ mình, Phương Hiệt khựng lại rồi mới bảo: “Mẹ tôi thật sự rất giỏi, mới bắt đầu không có việc gì, liên tục đi đàm phán với từng hộ, vì đấu thầu mà mất ngủ mấy ngày liền, công trường có vấn đề gì thì chạy qua, nhiều người nói mẹ tôi còn giỏi hơn cả đàn ông.”
Trong ngành kiến trúc xây dựng, phụ nữ nói chung phải chiến đấu nhiều hơn nam giới gấp nhiều lần mới có được chỗ đứng.
“Bố tôi là bạn cùng lớp đại học, học hành cao hơn mẹ tôi. Mặc dù công ty do hai người đứng tên, nhưng ông ấy thực sự lại không quan tâm đến kinh doanh. Ở trường học mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-bao-mau-cam/1149201/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.