Tuyết đêm rét lạnh, gió bắc thổi vù vù, toàn bộ cả vùng đất tuyết đóng thật dày, bao phủ, cả thế giới một mảng trắng thuần khiết, ai cũng trốn vào trong mộng đẹp, tuyết ban đêm ít người đi lại, chỉ suốt đêm tìm không được một động vật nào, khả năng là sợ ra ngoài thì bị đông chết trong thời tiết giá lạnh này.
Bạch Mặc Y ngồi khoanh trên giường, đôi mắt tràn ngập ôn nhu, dừng trên bóng bé ngủ say trên giường, khuôn mặt ngây thơ, trẻ con, nàng khẽ vuốt ve đôi môi nhỏ bé khẽ cười, khuôn mặt nhỏ trong lòng bàn tay nàng thoả mãn cọ cọ hai cái rồi lại tiếp tục ngủ say.
Bạch Mặc Y nở nụ cười, trên đời này còn có cái gì hơn cả tình mẫu tử quyến luyến này nữa chứ? Nàng đã mất đi một đứa con rồi, Vô thương là duy nhất của nàng, là tất cả của nàng, nàng muốn bảo vệ bé an toàn.
Mắt nhìn tới ánh nến lay động bên ô cửa sổ, lại lướt nhìn ra màn đêm đen tối, đôi mắt hồ thu càng sâu thẳm hơn, nhưng bị luồng lốc xoáy đen cuốn vào trong đó, phía sau người nàng toả ra màn sương đen, như từ địa ngục tới đem theo sự lạnh lẽo xơ xác tiêu điều.
Bóng nhỏ bé trên giường như cảm nhận được sát khí trên người nàng, tay nhỏ bé của Bạch Vô Thương vung lên loạn xạ, mồm ú ớ kêu lên, "đừng, đừng, ta muốn nương, ta không muốn rời khỏi nương, ngươi không phải cha ta...Không phải cha ta, ta hận ngươi, .....ta hận ngươi....."
Bạch Mặc Y nắm lấy tay bé giữ lại, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775901/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.