Điều này dường như cả mọi người đều biết, chỉ có một mình nàng là không, màu sắc trên mặt cũng dần rút đi, Bạch Mặc Y đứng sững sờ, nhìn người kia cứ ra tay không ngừng, nghênh tuyết mà đứng, tuy nhìn mà ánh mắt đều u ám, màu ấy thâm sâu như biển cả, nàng nhìn không rõ cảm xúc gì, hắn biểu hiện như vậy không sợ hãi không dao dộng, tuyết ập vào mặt cũng không bằng khối lạnh trong lòng nàng.
Vì sao là hắn chứ? Vì sao lại là hắn chứ? Vì sao sẽ là kẻ đã từng làm cho nàng rung động chứ? Vì sao nàng từng nghĩ đến nàng và loại nam nhân ấy cùng một kiểu chứ?
Hoá ra nàng chỉ là một kẻ đơn độc, hoá ra, chỉ có nàng không hiểu mà thôi.
Thân hình mảnh mai có lẽ cảm giác được giá lạnh mùa đông mà run rẩy, đêm nay thật dài, hôm nay rất lạnh!
"Ngọc lâu chủ, ah, không, phải gọi là Sở thái tử điện hạ mới đúng, nếu lãi phu nhớ không nhầm thì lúc ấy đại tiểu thư Bạch gia là gả cho Mạc vương gia nha, thiên hạ ai cũng biết, nhưng mà có ai lại biết đâu rằng đêm tân hôn, người vào tân phòng lại dĩ nhiên là kẻ đã sớm chết trong mắt mấy năm thái tử điện hạ trước chứ, thật sự là huynh đệ tốt thật đó nha, cả chuyện thế này mà cũng thay thế cho được, ha ha!"
Thân hình Bạch Mặc Y run rẩy chút, có chút bi ai ti bỉ dâng lên tận đáy lòng, chẳng phải vì mình, mà là vì cái chết của đời trước, là vì cái cô Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775898/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.