Đêm tối đen như mực, một bóng tím bay vút lên trên hoàng cung, phong thanh lạnh nhạt, mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn hoàng cung dưới chân, tường cao ngất, vàng ngọc phô ra, lại lạnh băng thấu xương, Bạch Mặc Y chưa từng ngừng lại, lại nhanh như chớp, như gió, lướt đi, nàng muốn tới thư phòng của Sở Quân Hạo, nhưng hoàng cung lớn quá, trong mắt nàng, mọi nơi đều giống như nhau, cau mày đứng trong góc tối, lẳng lặng bất động, đây thật rõ ràng nàng đang lạc đường.
Nhìn chung quanh vô cùng tối, hình như đây là lần hai nàng bị lạc đường trong này, vừa định tóm một kẻ hầu để hỏi thì bị một bóng đen ập tới, cả thắt lưng cũng bị tóm đi, độ ấm quen thuộc, mùi thơm quen thuộc, và cả lời nói lạnh lẽo quen thuộc nữa, "đi theo ta!"
Bạch Mặc Y không giãy dụa mặc hắn đưa mình rời đi, nàng tuyệt không bất ngờ khi đụng hắn ở chỗ này, nhưng lại thấy kỳ lạ vì sao mình đến thế nào mà hắn lại có thể tìm được nàng chứ?
Dừng lại trên một nóc cung điện bỏ hoang, ở đây nhìn rất tồi tàn và cũ kỹ, dường như đã lâu chẳng còn ai tới đây nữa, mọi tro bụi bám rất dày, trong phòng thành nơi ở của sâu mọt, gió đêm thổi tới, trong không khí còn ngửi thấy mùi ẩm mốc nồng nặc.
BẠch Mặc Y nhìn nơi bất giác thấy rất quen, cứ nhìn chằm chằm người đó, hỏi thản nhiên, "Nơi này hẳn trước đây là cung thái tử rồi, vì sao ngươi lại mang ta tới nơi này chứ?" Bởi đời trước quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775843/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.