🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ánh sáng đèn bàn ấm áo chiếu trên người đó, bóng dáng cao to chìm ngập trong tối, đường nét khuôn mặt cương nghị tuấn tú như đao khắc, lộ ra góc cạnh lãnh tuấn, đôi mắt đen thâm, lạnh băng lợi hại, mũi cao thẳng lộ ra bên dưới là môi bạc vô tình. Bởi là thời gian ngoài giờ nên trang phục comple trên người được cởi để một bên, áo trắng bên trong cời hai nút, lộ ra màu da đồng bóng loáng khoẻ mạnh, nhìn thấy mê người, lúc này hắn có một cảm giác kiệt ngạo lạnh thấu xương, như con sư tử bờm dày, có dụ hoặc trí mạng hoặc lực tính nguy hiểm.
Bạch ngữ Thanh đứng đối diện trước mặt nam nhân, cách bàn nhìn, lòng từng đợt đau trào lên, con ngươi như đêm đen âm u, lòng nàng giống như mặt trời về chiều vậy, bình thản không gợn sóng, bên trong tràn đầy tình yêu của nàng, chậm rãi nổi dần lên từng đợt sóng càng lúc càng cao, càng ngày càng thâm, sóng dữ ngập trời mang theo hận ý đánh úp lại, xuyên qua hai trong mắt bắn ra tia sáng giết người, xuyên thẳng qua bóng đêm đến trên người đàn ông đó.
Yêu càng sâu, hận càng thâm! Yêu bị hận thay thế chỉ có hậu quả mang tính huỷ diệt.
Hận thiêu đỏ con người nàng, nhìn nàng muốn trả giá tất cả với người đàn ông bội bạc trước mặt, lại bất lực, tâm lý Bạch Ngữ Thanh gần như bị đốt nóng đến quẫn.
Như cảm ứng được điều gì, Tần Phong đang cúi đầu bỗng đột nhiên ngước mắt, tầm mắt sắc bén xuyên thẳng về Bạch Ngữ Thanh, bình tĩnh bất động, như muốn nhìn xuyên thấu cái gì đó vô hình vậy.
Tim Bạch Ngữ Thanh dột nhiên đập rộn chút, nam nhân này vẫn cảnh giác như thế, u hồn nàng nhìn chăm chú quá cũng làm cho hắn nhận ra.
Sát ý! Tinh thần Tần phong sau bàn làm việc bỗng bốc lên, lại không phát hiện ra gì khác thường, mà luồng sát ý này lại mang đậm hận, có được như này hắn đã đắc tội không ít người, trả thù ám sát cái gì cũng làm, nhưng chưa từng giống như hôm nay, sát ý này đến đột nhiên, hắn có cảm giác như bị người ta nhìn trộm, nhưng lại xác định chung quanh không có ai!
TRên lưng truyền đến luồng lạnh lẽo, tim không nén được đập rộn lên, mắt nhìn về phía cảm giác phát ra đó xuyên qua ánh sáng về phía chiếc tủ âm đối diện, tất cả không có gì, nhưng hắn lại cảm thấy như lỡ bỏ qua gì đó!
Lông mi rậm nhướng lên, mày cau lại, trong mắt thâm thuý loé lên nghi hoặc, lòng lại dâng chút chút cảm giác quen thuộc, bàn tay thon dài hoàn mỹ trên bàn đột nhiên co lại, cảm giác này? Hình như đã lâu thấy trên người yêu, lại mang theo cảm giác nhảy nhót và áy náy.
Trong nội tâm chợt vỡ ra khe hở hẹp, bên trong có máu tươi chảy ào ra, không từ ngữ nào tả được nỗi đau tận sâu đáy lòng truyền tới, ánh mắt chậm rãi dừng trên gì đó trong tay, sắc bén xuyên qua, thay vào là tình cảm phức tạp, môi vô tình mím chặt, nét mặt lạnh cứng thống khổ, bất đắc dĩ, hối hận và mờ mịt.
Bạch Ngữ Thanh bị ánh mắt Tần Phong nhìn, rõ ràng biết là hắn không nhìn thấy nàng mà tim vẫn đập mạnh, sóng hận ngập trời dần bình phục, ánh mắt theo tầm mắt dừng trên bàn, dưới ngọn đèn, ảnh chụp một cô gái tóc dài như sóng, lúm đồng tiền như hoa, trong mắt loé ra thâm tình và hạnh phúc, như đang nhìn người nào đó!
Đó là nàng! Bạch Ngữ Thanh giật mình sựng lại, hận ý đã bình phục lại lập tức dâng lên ngập trời chua sót, lúc này hắn không về nhà, nhìn dáng vẻ của hắn, tựa như đã cầm ảnh nàng rất lâu, là quý hay là yêu?
Nếu yêu nàng vì sao muốn giết nàng?
Nếu không quên, vì sao lại tuyệt tình với nàng như vậy?
Nhìn ngón tay thon dài lưu luyến vuốt vê trên tấm ảnh, BẠch Ngữ Thanh chua xót trào nước mắt, từng giọt trong suốt lặng lẽ lăn dài trên má, rơi xuống sàn màu đen, lặng lẽ âm thầm.
Người đàn ông nàng ái mộ này, đến cả hắn vô tình cùng cực mà nàng vẫn không thể tuyệt tình với hắn được, hận ý như lửa, yêu như nước, hai loại tình cảm cứ đan xen trong nội tâm nàng, va chạm nhau mãnh liệt, tay túm lấy quần áo, khoé miệng tái nhợt trào ra chút không cam lòng và nhạo báng chính mình.
Nàng vốn là vô tình mà không ngờ lại động tình, đó là vạn kiếp bất phục!
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, Tần Phong bất động, càng không muốn rời đi, Bạch ngữ Thanh cũng bất động, vẫn đứng đó nhìn hắn, trên mặt đã sớm bình tĩnh lại, con người xanh sâu thẳm loé sáng, toàn thân màu đen toả ra hơi thở lạnh lùng, đen như đêm đen, lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ trời chậm rãi sáng, ánh rạng động dừng trên người đàn ông, cả đêm chưa ngủ mặt có chút tiều tuỵ, cả đêm này hắn nhìn bức ánh trong tay chằm chằm, cả đêm này hắn duy trì tư thế như cũ không đổi, trong lòng Bạch Ngữ Thanh không rõ tư vị gì.
Vì sao hắn lại biểu hiện tình cảm quyến luyến như vậy sau khi nàng ra đi chứ?
Đột nhiên một chuỗi âm nhạc vang lên, làm vỡ một đêm yên tĩnh, tâm thần người đàn ông bỗng như được đánh thức trở lại, cầm lấy di dộng bên cạnh, nhìn thoáng khẽ cau mày, trong mắt không chút kiên nhẫn, ấn xuống nút nghe.
"Có chuyện gì?" Giọng cứng rắn lạng lẽo vô tình như con người hắn vậy.
"Phong, không thấy Thiên Thiên!"
Bên đầu kia điện thoại vang lên tiếng phụ nữ còn trẻ, Bạch ngữ Thanh bỗng nhìn hắn vô tình lướt sát qua.
"Chuyện khi nào?" Tần phong lập tức đứng lên, vớ lấy áo khoác trên ghế, đi vòng qua bàn làm việc rộng ra ngoài, đôi mày rậm nhăn lại lo lắng, hàn ý càng đậm vài phần.
"Sáng, em vào phòng nó, mới phát hiện ra không thấy nó!" Giọng nữ bên kia rất cẩn thận, nguỵ trang cả phần lo lắng trong đó.
Nghe rõ nội dung trò chuyện Bạch Ngữ Thanh không cố tự hỏi người phụ nữ kia đến tột cùng là ai mà cả tâm hồn đều đặt lên trên Thiên Thiên mất tích.
Khủng hoảng và lo lắng ập tới, Thiên Thiên mới năm tuổi, bé còn là một đứa trẻ có thể đi đâu? Hơn nữa, cả sáng hôm nay mới phát hiện ra, đó chẳng phải là đêm qua không thấy rồi sao?
Ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, nhìn xuyên qua hơi nước về bóng người đàn ông đang vội vã đi ra, giờ khắc này, với hắn, hận đã chiếm trên hết, trong lòng còn tồn chút yêu đã chậm rãi tan đi! Nếu Thiên Thiên có chuyện gì thì nàng có thành quỷ cũng không tha cho hắn!
Vội vàng đuổi theo chân hắn ra ngoài, Tần Phong đang nghe máy đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, mắt lia một vòng, mang theo tia thất vọng bấm thang máy đi vào.
Bạch Ngữ Thanh vô thức đi theo hắn, lòng bay theo Thiên Thiên, đứa bé nhỏ như vậy có thể đi đâu? Hay có chuyện gì rồi? Hay là kẻ thù Tần phong bắt cóc đây?
**
Càng nghĩ trong lòng càng ào ra hàng loạt hình ảnh tàn khốc, bắt cóc, mưu sát cùng với người bị bắt mang bán nội tạng .... đầy đầu làm nàng gần như phát điên. Lúc này nàng là một người mẹ, một người mẹ lo lắng cho đứa con mất tích, tâm thần co rút, hoang mang lo sợ, nàng gần như không thể bình tĩnh nổi, chỉ nhìn nam nhân này, càng ngày càng hận, hận không thể lúc này một đao giết hắn!
Hắn làm cha như thế à, đến tột cùng là ai chiếu có cho Thiên Thiên hả? Vì sao không chịu trách nhiệm như vậy chứ?
Trong điện thoại giọng nữ kia nàng thấy rất xa lạ, nhưng lúc gọi tên Tần Phong thì trào ra tình cảm thân thiết vô hạn, nàng bất kể hiện giờ hắn sống thế nào, nàng chỉ cần Thiên Thiên bình an vô sự thôi!
Mãi cho tới khi Tần Phong ngồi trong xẻ, Bạch Ngữ Thanh mới bình ổn hận ý, ánh mắt cũng không nhìn bên ngoài xe, mà truy tìm đứa bé khiến lòng nàng bất an kia.
Tần Phong lái xe cũng không rảnh, gọi mấy cuộc điện thoại ra, đều là yêu cầu tìm người, tại trong thành thị này, một đứa trẻ lạc đường quả thật là mò kim đáy bể.
Phiền chán ném di động xuống, đôi mắt sắc bén lướt qua hai bên đường, tay cầm lấy do lo lắng nắm chặt, gân xanh nổi lên, nhìn kỹ thì còn hơi gân guốc.
Thiên Thiên là thứ duy nhất của nàng để lại, là lòng của nàng, là tất cả của nàng!
Nếu Thiên Thiên đã mất, gần như mối liên hệ duy nhất của nàng với hắn đã bị chặt đứt.
Thiên Thiên là con hắn, tuy hắn bận việc, nhưng cũng giống nàng đều yêu bé!
Ánh mắt Thiên Thiên giống nàng, ngay sau khi nàng ra đi mấy tháng, hắn không dám đối mặt với bé, gần như là trốn tránh, sợ cặp mắt giống nàng kia u oán nhìn hắn, nhắc nhở hắn máu lạnh vô tình, bội bạc, hắn đã từng nói cả đời chỉ yêu nàng duy nhất mà.
Sợ giọng nói non nớt của Thiên Thiên hỏi hắn: mẹ đi đâu rồi? Vì sao lâu vậy cũng không về nhìn bé?
Nhớ rõ lúc chuyển nhà, Thiên Thiên đã khóc lóc tay nhỏ bé nắm chặt cửa không đi, "Ba ba. Con không đi nhà mới, con muốn ở chỗ này đợi mẹ"
"Ba ba à, chúng ta không đi được không? Ở đây có mùi của mẹ, Thiên Thiên nhớ mẹ!"
"Ba ba à, mẹ thích nhà này, Thiên Thiên cũng thích nơi này....."
Đi tới chỗ ở mới, Thiên Thiên nho nhỏ nhìn thấy một dì xinh đẹp xuất hiện trong phòng, hơn nữa cái dì đó lại thân mật với ba như vậy, dường như hiểu được cái gì, không khóc không nháo cũng không nói, chỉ im lặng, tựa như không phải là bé vậy.
Bận rộn và trốn tránh Tần Phong cũng không để ý tới Thiên Thiên khác thường, chỉ nghĩ chắc bé ở chỗ mới chưa quen, ở lâu chắc sẽ tốt thôi!
Cũng không ngờ, Thiên Thiên mất tích, không nói một câu đột nhiên biến mất, lúc này hắn mới ý thức được mình thất bại thế nào, hơn nữa là còn áy náy với bé, nếu hắn để tâm trên người bé chút, có lẽ Thiên Thiên cũng không giống như bây giờ!
Bạch Ngữ Thanh ở trong xe lạnh lẽo yên tĩnh, nhắm mắt dùng tâm đi cảm thụ, nhớ con, có thể do mẹ con liền tâm nên lòng có cảm ứng Bạch Ngữ Thanh đột nhiên mở mắt ra, kêu lên với Tần Phong đang lái xe: Đi bệnh viện! Đi bệnh viện!
Tần Phong không nghe được, bối rối trong lòng đột nhiên này lên, dường như có ai đó nói gì với hắn vậy?
Bạch Ngữ Thanh vô lực nhìn hắn, ngưng thần tụ lực, hai mắt đẫm lệ, đưa tay ấn vào ngực Tần Phong, nói thong thả" Lái xe tới bệnh viện!"
Nàng không biết làm vậy có được không, chỉ thầm nghĩ thử một lần, nếu ở văn phòng hắn cảm giác được nàng tồn tại, thì có thể nghe được lời của nàng.
Tần Phong đột nhiên dừng lại, một chân đạp xuống, thân thể theo quán tính văng ra trước, vỗ vỗ ngực mình, là ai nói với hắn nhỉ? Giọng nói ấy, hình như là của nàng? Là nàng sao?
Không nghĩ nhiều, vô hình tin tưởng giọng nói kia, một tay bẻ lái quẹo nhanh về hướng bệnh viện chạy tới.
Vội vã đuổi tới bệnh viện, Bạch Ngữ Thanh không đi sau lưng Tần Phong mà chạy thẳng tới bệnh viện, không cần hỏi nàng gần như biết phòng Thiên Thiên ở đâu.
Bước vào phòng bệnh, đập vào mắt mà Thiên Thiên đang nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ mệt mỏi và tái nhợt, đôi mắt trắng đen rõ ràng vô thần nhìn chằm chằm cô gái giường bên, cháo đưa tới miệng, cái miệng nhỏ nhắn không chút nhúc nhích, không chút biểu hiện.
"Thiên Thiên ngoan nha, di di bón này, cháo rất thơm đó!" Giọng cô gái mềm mại trong trẻo cẩn thận dỗ dành bé vẫn nằm im.
Nhìn Thiên Thiên không chút sinh khí, bộ dạng thờ ơ, mắt đẹp cau lại, nhìn trong mắt Thiên Thiên có đau lòng và bất đắc dĩ.
Bạch ngữ Thanh nhìn bóng quen không thể quen thuộc hơn, lòng thấy ấm áp, tâm bỗng thả lỏng, Lăng nguyệt! Bạn thân của nàng, một cô gái kết giao thời còn học đại học, trong lúc vô tình biết thân phận của nàng, cũng không để ý, mà ngược lại vẻ mặt hưng phấn quấn quít lấy nàng, muốn tham gia, tình cảm hai người rất tốt, rõ mình là một người nhỏ nhắn lại cố tình ra mặt bảo vệ nàng, làm cho nàng thấy dở khóc dở cười, mà cũng tràn đầy cảm động!
"Không cần, con muốn mẹ!" Thiên Thiên cố chấp quay đầu đi, giọng non mịn nồng đậm nhớ nhung.
Lăng nguyệt bưng bát đặt nhẹ xuống, đôi mắt đỏ lên, cố gắng không rớt nước mắt, nàng biết nói với bé thế nào đây, mẹ bé mất rồi, rốt cuộc không về được nữa.
Bạch Ngữ Thanh đi đến bên cạnh Thiên Thiên, vươn tay, mang theo âm rung và thương nhớ vô hạn khẽ vuốt ve mặt Thiên Thiên, nước mặt trào ra như suối, mọi lời nói nghẹn ngào bên miệng, Thiên Thiên à, con của mẹ, mẹ thật sự xin lỗi con!
Biết rõ không ôm được, nhưng vẫn vươn tay ôm bé, nước mắt dính đầy trên mặt trên đầu Thiên Thiên, lâu như vậy nhớ thương tận xương đã bao trùm nàng, hiện giờ nàng thấy đủ rồi, nếu được nàng cũng muốn được ôm bé thật sự, nghe bé gọi mẹ, được cùng bé vĩnh viễn!
"Nguyệt, em nhất định không gọi điện cho Tần Phong sao?" Một giọng ôn nhã như gió đột nhiên vang lên.
"Gọi à? Gọi cái rắm ý, nếu anh dám gọi, mẹ già đây không để anh yên đâu!" Lăng nguyệt buông bát trong tay xuống, vọt tới trước mặt người nọ, giật chiếc di động trong tay hắn, ném mạnh xuống đất, chưa hết giận còn lấy chân đạp lên hai cái nữa.
"Đồ chết tiệt, cái tên đàn ông vô tình vô nghĩa ấy, nếu hắn thật sự quan tâm tới Thiên Thiên, sẽ không để cho người phụ nữ kia bắt nạt bé, Thiên Thiên cũng không phải bỏ nhà ra đi!" Giọng oán hận mắng Tần Phong trong miệng như muốn băm hắn thành trăm mảnh.
Người đàn ông ôn nhã trong suốt như nước kia bất đắc dĩ lắc đầu nhìn điện thoại bị hỏng của mình, không gọi thì thôi, dù gì cũng chẳng phải là con hắn! Đắc tội nữ nhân này cũng chẳng thấy dễ chịu gì!
Lúc này Bạch Ngữ Thanh mới phát hiện trong phòng còn một người nữa, quay đầu đánh giá hắn, trong mắt kinh ngạc, Lăng nguyệt rất ít ở cùng với đàn ông, hơn nữa từ lời người đàn ông này cho thấy có vẻ để ý đến cô ấy, thấy anh ta nhìn Lăng Nguyệt mắt loé sáng, mang theo tình cảm ôn hoà, dung túng nữ nhân trước mắt này!
Anh ta có khuôn mặt tinh tế, anh tuấn, đẹp trai với chiếc mũi cao và môi đỏ như hoa đào. Miệng anh ta cong lên hoàn mỹ, dường như thấy lúc nào cũng cười. Loại mỉm cười này tựa như đám mây trấn bầu trời đang âm u bất chợt được chiếu sáng ôn hoà, tự nhiên. Dáng thon dài tao nhã, mặc âu phục màu vàng nhạt, cả người mang theo hơi thở bất phàm cao quý trời sinh.
Chỉ ngồi ở đó đã làm cho người ta có cảm giác tôn quý tao nhã, ôn hoà cùng cơ trí sắc bén, quân tử.
"Đừng để cho tôi nhìn thấy tên tiện nam nhan đó, nếu mà gặp một lần thì bà già đây đánh cho hắn ta một trận!" Lăng Nguyệt vừa dậm mạnh chân vừa doạ, nhìn nam nhân kia chằm chằm cảnh cáo.
Nam Nhân kia ôn nhu mỉm cười, tỏ vẻ thảo hiệp, mắt nhìn thấy người đàn ông vào đến cửa, mắt ngọc bỗng loé lên trêu tức, nhưng không đứng lên, giống như ở tít trên cao vậy, mỗi người xu nịnh tổng tài Tần thị với hắn mà nói chỉ như người bình thường vậy!
Thiên Thiên trên g]ờng nhìn thấy Tần phong bình tĩnh, thân thể nho nhỏ cứng lên chút, cúi đầu, chẳng nói câu nào!
Tâm Bạch Ngữ Thanh đầu đau nát, ngoài rơi lệ không ngừng nàng chẳng biết làm gì nữa?
Nghe thấy giọng Lăng nguyệt đột nhiên xoay người, đôi mắt đẹp dấy lên lửa giận bừng bừng, chẳng chút do dự, tung một nắm đấm, đấm mạnh lên người TẦn Phong, nhanh chóng thu tay lại rồi đấm vài cái nữa, thèm vào, gã đàn ông này được làm bằng đá sao?
Tân phong lắc lư chút, lúc cô ấy tung nắm đấm thứ hai thì tóm lại, nói lạnh lùng, "Tôi không đánh phụ nữ!"
"Con mẹ nó, anh vẫn là đàn ông sao? Anh có biết hôm qua nếu không có tôi thì Thiên Thiên đã bị người ta suýt giết rồi không? Anh con mẹ nó làm cha mà thế à? Anh có biết người phụ nữ kia đối Thiên Thiên thế nào không?" Lăng nguyệt càng nói càng tức, càng nghĩ càng thấy bạn mình không đáng, lúc trước cũng sẽ không gả cho kẻ vô tình vô nghĩ này làm gì!
Nhưng mà cô tức ở chỗ là nam nhân này thế mà cuối cùng cũng không cho cô gặp bạn lần cuối, đợi tới lúc cô chạy đến nơi thì chỉ còn một hũ tro cốt ở đó mà thôi, chỉ một câu bị bệng tim thì chết là xong! mẹ nó chứ, người khác không biết cô gái đó chứ cô thì đến cả xương phụ nữ đó còn rất rõ, người phụ nữ đó thân thể rất khoẻ sao tự dưng bị bệnh tim được chứ?
Nói thẳng ra là Bạch Ngữ Thanh chết rất khác thường, có đánh chết cô cũng không tin!
Cổ tay trắng nõn bị nắm chặt xanh tím, một bàn tay thon dài như ngọc đột nhiên vọt tới nắm lấy tay Tần Phong, giọng nói ôn nhã xen lẫn tia tức giận, "Tần tổng tài, xin buông tay ra!" Lực đạo trong tay tăng thêm, trong mắt loé sáng, người phụ nữ của hắn, không đến phiên người khác dạy dỗ!
Tần Phong sửng sốt chút, nhìn thẳng vào mắt nam tử ôn nhuận, tuy hắn cười mà lại làm cho người ta thấy áp lực vô hình, cái nắm tay kia nhìn có vẻ tuỳ ý mà lực đạo trong đó hắn rất rõ. Nheo mắt lại chút, rồi buống tay Lăng Nguỵêt ra.
Lúc nam tử kia tay hắn vừa buông thì cũng đồng thời buông ra, cực kỹ lễ độ gật đầu với Tần Phong một cái, lấy tư thế bảo vệ Lăng nguyệt đằng sai, không thèm nhắc lại!
Tần Phong nhìn thoáng qua Thiên Thiên nằm trên giường nói với hai người, "Cám ơn!" Ánh mắt nhìn về phía Lăng Nguyệt, trong giọng nói có tia không hờn giận, "Tuy cô là bạn tốt của Ngữ Thanh nhưng đây là chuyện của nhà tôi!"
"Thèm vào, anh ngại bà cô đây xen vào việc người khác sao?" Lăng nguỵet vàư áp chế cơn giận bỗng chốc lại trào lên, chỉ vào mũi TẦn Phong mắng, "Anh tên tiện nam nhân này, đừng để cho tôi tra ra cái gì nhá? Nếu không tôi nhất định không để yên cho anh đâu! Người phụ nữ kia chết không rõ ràng, anh lừa được thiên hạ nhưng không lừa được tôi đâu!"
"Nguyệt!" Nam tử phía sau cất tiếng cảnh cáo.
Lăng nguyệt vàư nói xong, mặt Tần phong liền đổi, mắt nhìn lên đứa con trên giường, đôi mắt ấy mở trừng trừng không có ánh sáng, trống rỗng mờ mịt, cái miệng nhỏ của bé giống mẹ quật cường mím lại, tâm Tần Phong đột nhiên như bị ai dùng dao lăng trì vậy, mắt cố sức dõi theo trên người con, cũng không dám nhìn nhiều!
Lăng Nguyệt áy náy nhìn Thiên Thiên, hối hận mình xúc động, bạn thân chết ai cũng gạt bé, mà lại bị cô hét ra, nếu bé khóc nháo thì may quá, nhưng đằng này bé cứ nằm bất động lại càng làm cho cô thấy đau lòng vô cùng.
Mở miệng thì thào, "Thiên Thiên à, dì vừa rồi nói linh tinh thôi, nói đùa đó, con đừng tưởng thật nha!" Vẻ mặt áy náy, mắt nhìn người đàn ông đằng sau xin giúp đỡ, người sau lắc lắc đầu với cô.
Mắt Thiên Thiên trống rỗng không mục đích mờ mịt nhìn phía trước, Bạch Ngữ Thanh che miệng, đau lòng nhìn đứa con của mình, nếu được, nàng nghĩ muốn được ôm bé một lần, an ủi bé!
Không khí bên trong bỗng nặng nề hẳn lên, Lăng nguyệt nắm chặt góc áo, mấy lần định mở miệng mà không biết nói gì.
"Mẹ chét rồi!" Ngoài dự đoán mọi người Thiên Thiên bình tĩnh mở miệng nói ấm thanh trống rỗng vô hồn, bé biết rõ, người phụ nữ trong miệng Lăng nguyệt chỉ chính là mẹ, bởi chỉ có dì ấy mới thích gọi mẹ là người phụ nữ nhất.
"Thiên Thiên, ta...." Lăng nguyệt đau lòng nhìn bé muốn nói lại thôi.
"Thiên Thiên à, ba ba mang con về nhà nhé!" Tần phong quay đầu, nói nhẹ nhàng, trong giọng nói đầy chua xót và thống khổ.
Thiên Thiên ơi, con của mẹ, mẹ yêu con! Con nhất định phải sống thật tốt! Bạch ngữ Thanh cũng đau lòng với biểu hiện của Thiên Thiên, lòng càng lo lắng hơn, bé càng im lặng thì lại càng không bình thường! Cái dạng này nàng sao an tâm mà rời đi được chứ?
"Con không về nhà! Dì nguyệt à, dì có thể đưa con tới chỗ bà ngoài được không/" Thiên Thiên xốc chăn lên nhảy xuống giường, đi giầy rất nhanh, đứng trước mặt Lăng nguyệt.
"Thiên Thiên đừng nháo, theo cha về nhà,!" Tần Phong giận tái mặt, nhìn bé.
"Đi, Thiên thiên, dì dẫn con đi nhà bà ngoại, vĩnh viễn không quay về nữa! đỡ phải nhìn thấy người khác mà thấy phiền!" Lăng nguyệt kéo tay Thiên Thiên, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tần phong cái nào.
"Nguyệt đừng kích động!" Để ý thấy Thiên Thiên không bình thường, người đàn ông ở đằng sau cau mày, ấn bả vai Lăng Nguyệt xuống.
Nhìn ám chỉ của người đàn ông, Lăng Nguỵêt có phản ứng, ngồi xổm xuống ôm lấy Thiên Thiên, khóc nức nở, "Thiên Thiên, muốn khóc thì khóc đi! Sau này dì sẽ làm mẹ của con, dì sẽ thật sự yêu thương con!"
"Mẹ sẽ không trở lại nữa, mẹ không thích Thiên Thiên khóc, mẹ biết sẽ đau!" Thiên Thiên nói lẩm bẩm.
Nói được mấy câu đó làm lòng mọi người thấy chua xót hẳn lên, Lăng nguyệt ôm lấy Thiên Thiên khóc nấc lên, thanh âm thê thiết, vận mệnh thoả đáng, vì áp lực Thiên Thiên thấy bi thống. Không phải là bé không khóc mà rất thương tâm, sợ muốn khóc cũng khóc không nổi!
Tim Bạch Ngữ Thanh đau đớn đi đến bên cạnh Thiên Thiên, bất kể bé còn nghe được không, cất giọng khàn khàn nói, "Thiên Thiên à, con phải kiên cường đó! Mẹ sau này không ở cạnh con được nữa, con phải học bảo vệ mình con nhá!"
Tần Phong, tôi hận anh! Cái gì mà tình yêu chứ, tất cả đều không so được tình yêu của nàng với Thiên Thiên!
Tần Phong, nhìn thấy Thiên Thiên thế này, anh không thấy đau lòng sao?
Tần Phòng, anh phải hối hận, đừng lo,. hy vọng anh không làm Thiên Thiên thất vọng!
Tân Phong quay lưng đi lau hai hàng nước mắt, lại quay đầu bước từng bước tới, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Thiên Thiên nói khẽ, "Thiên Thiên còn có ba ba!" Đây là trừng phạt với hắn saao? Lúc tiếng súng vang lên một khắc kia hắn hối hận, sau này đêm đêm ngày ngày hắn không lúc nào là không nhớ tới nàng!
Thiên Thiên tránh tay hắn ra, lao vào lòng Lăng nguyệt dụi dụi, môi mím chặt nhìn Tần Phong, ánh mắt thực xa lạ, làm như chưa
từng biết đến hắn bao giờ vậy.
Nhìn thấy ánh mắt con, Tần Phong giật mình, mặt trắng bệch, ngã phệt xuống, từ trong mắt Thiên Thiên hắn nhìn thấy thù hận, Thiên Thiên hận hắn! Con hắn hận hắn!
Lúc này TẦn Phong thật chật vật, bị ánh mắt trong suốt của Thiên Thiên nhìn, không giấu được chỗ nào, ánh mắt con làm lòng hắn dâng lên khủng hoảng, cũng làm hắn mất đi cảm giác! Hắn định đưa tay ra ôm lấy bé, lại bị cái nhìn chằm chằm của Thiên Thiên mà vô lực hạ xuống, cả người sức lực như bị rút đi, không nhúc nhích ngã ngồi trên mặt đất, hơi né đi, tránh con mắt thù hận bắn tới.
Có đau không? Đau! Hối hận sao? Hối hận! Đau thế nào hối hận ra sao? Hắn không biết, chỉ biết là tâm đã chết lặng, trước mắt đột nhiên ánh mắt như mất đi, một gia đình tốt đẹp, đã tan tành! Con hắn hận hắn!
Hắn làm hết mọi thứ mà được cái gì chứ? Vì sao hắn cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đã mất đi chứ? Vì sao hắn có cảm giác dũng khí sống sót mất đi chứ?
"Anh thấy nên tìm cho Thiên Thiên một bác sĩ tâm lý thôi!" Nam tử đứng sau lưng Lăng Nguyệt thương hại nhìn Thiên Thiên từ đầu đến cuối rất bình tĩnh mà trong lòng thấy đau lòng cho đứa bé này!
"Phong, Thiên Thiên có khoẻ không?" Tiếng đẩy cửa hấp tấp của cô gái đã cắt ngang lời Lăng Nguyệt định nói, lúc nhìn thấy Tần Phong đột nhiên cả kinh hỏi, "Phong, anh làm sao thế?" Nói xong đã tiến nhanh tới túm lấy áo hắn, bởi sắc mặt hoảng hốt của Tần Phong, mà mãi cũng không thấy hắn có chút động đậy nào.
"Thiên Thiên, sao con lại ở trong này vậy? Đêm nay con đã đi đâu thế?" Trong mắt cô gái loé sáng chút, khuôn mặt kiều diễm tràn đầy quan tâm.
"Hừ, Tô Tư Mạn, cô đừng có gỉa bộ tốt bụng nữa, làm kẻ thứ ba phá tan gia đình người khác!" Lăng Nguyệt nói vô cùng khinh thường, hàm răng cắn chặt nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cô gái.
"Tôi không có, tôi và Phong là thật lòng yêu nhau...." Tô Tư Mạn cắn môi ấm ức nhìn Tần Phong bất động khá lâu, trong mắt loé lên tàn khốc.
"Đứng giả vờ đáng thương trước mặt tôi, nhìn mà thấy ghê tởm!"
Lúc này Bạch Ngữ Thanh mới quay đầu lại nhìn kẻ xinh xắn đột nhiên xuất hiện, gái Giang Nam bề ngoài trong yếu mềm, xứng đáng với khuôn mặt mỹ nữ cổ điển, một cô gái như vầy rất dễ gợi lên lòng nam nhân muốn bảo vệ, lòng lại đau xót, nhìn lên Tần Phong, đây là lạư chọn hiện giờ của hắn sao?
Trước khi chết một đêm kia, hắn và nữ nhân kia trên giường không phải là nàng ta! Bỗng dưng nghĩ kỹ lại, đó vốn là bẫy hắn thiết kế, dẫn nàng mắc mưu, nếu hắn thật sự yêu cái người gọi là Tô Tư Mạn ấy thì làm sao lại dám để cho nàng ta bị nguy hiểm đến tính mạng chứ, xem ra hắn sợ nàng tức giận mà giết nàng ta chăng?
A, ha ha, Bạch Ngữ thanh cười châm chọc, trong mắt loé lên tuyệt vọng và bi thương, ngẩng đầu lệ dâng đầy mặt, trong lòng còn sót lại chút lưu luyến với hắn gần như biến sạch, lại cúi đầu trong mắt chỉ còn lạnh lùng và hận.
Không phải hận vì mình mà là vì Thiên Thiên! Những lời Lăng Nguyệt nói lúc trước đã nhắc tới Tô Tư Mạn này đã làm gì rồi? Cúng đúng, một đứa con của vợ trước, nàng ta chắc chắn sẽ coi như cái đinh trong mắt rồi! Tần Phong à, anh sai rồi, anh đối xử với tôi thế nào cũng được, cũng đừng đem nguy hiểm đến cho Thiên Thiên chứ!
Một nữ nhân ghen tị điên cuồng thì thật đáng sợ!
Một khuôn mặt trái lê, mà tâm tư thì rắn rết đến đáng sợ!
Mà nữ nhân này lúc nào cũng ở bên cạnh Thiên Thiên, Tần Phong à, anh làm vậy sao tôi tha thứ cho anh được chứ? Anh làm vậy sao tôi không hận anh chứ?
"Tô Tư Mạn, đừng tưởng cô đã làm gì mà người khác không biết nhá, tối qua cô đã làm gì Thiên Thiên, nói vậy cô chắc rõ rồi chứ!" Lặng Nguyệt rất giận tới gần nàng ta, phun chậm rãi ra từng từ nghiến răng trèo trẹo.
Mắt tô Tư mạn loé sáng, bị khí thế mạnh mẽ của Lăng nguyệt áp đến, bất giác lùi ra sau vài bước, lúc nhìn thấy Tần phong nhìn về phía nàng ta, lại lắc đầu bối rối nói, "Tôi chưa làm cái gì hết, tôi không biết các người nói gì cả?"
Lăng Nguyệt một tay túm lấy nàng ta, thô lô kéo đến trước mặt Tần Phong bảo, "Một đôi gian phu dâm phụ, thấy các người mà làm bẩn mắt tôi!" Cuối cùng nói tức giận, "Nữ nhân kia người mù rồi, không biết gì cả, cứ cố chấp khư khư, chết đáng lắm!" Nói xong đôi mắt lại đỏ lên, với Bạch Ngữ Thanh, cô thật sự vừa đau vừa hận!
Lời Lăng Nguyệt nói gằn từng tiếng đã đánh thức lòng Tần Phong, trong lòng giống như một cái động lớn xé toang ra trống vắng vô cùng, không phải đau mà cảm giác chết lặng, cuối cùng hắn cũng phụ bạc nàng!
Thiên Thiên vẫn nhìn lên người Tần Phong, biểu hiện im lặng ấy, lúc này ao cũng không coi bé như đứa trẻ mới năm tuổi nữa mà giống như chỉ một đêm bỗng đột nhiên lớn lên vậy, cũng như hiểu rõ được người lớn nói gì, im lặng không nói một lời mà tai thì nghe thấy cả, nhớ mãi trong lòng!
Bạch Ngữ Thanh nhìn Lăng nguyệt, hoá ra trên đời này còn có người bạn vẫn nhớ rõ nàng như thế, vì nàng tổn thương thấy bất công, bị Tần Phong làm tổng thương lòng mà như có dòng nước ấm chảy qua, đi đến trước mặt cô ấy, đầu tựa lên vai cô, khe khẽ nỉ non, "Nguyệt , cám ơn bạn!"
Lăng nguyệt đang nước mắt lưng tròng đột nhiên ngẩng đầu cả kinh nói, "Ai, ai đang nói chuyện bên tai ta thế?" Giọng nói ấy hình như là của nữ.
"Nữ nhân chết tiệt, là cậu sao? Là cậu đã trở lại sao?" Lăng Nguyệt không tin mình bị ảo giác nhìn ra khắp nơi.
"Nguyệt, em đang nói gì thế/" Có phải cô ấy bị htương tâm quá độ rồi không? Khinh thường nhìn qua đôi nam nữ, nam tử ôn nhã lo lắng bất an kéo Lăng Nguyệt lại.
"Một Dung Thiểu Hiên, em nghe được nữ nhân kia nói chuyện với em, thật đó, em thật sự nghe được cô ấy nói chuyện!" Lăng nguyệt tóm lấy quần áo Mộ Dung Thiểu Hiên, vừa khẩn trương vừa hưng phấn nói, như sợ hắn không tin còn lặp lại.
"Nguyệt!" Mộ Dung Thiểu Hiên, kéo tay cô, cau mày nhìn cô, càng nghĩ lại thấy là do cô ấu nhớ thương quá độ sinh ra ảo giác, cô gái nhỏ này từ sau khi nghe tin Bạch Ngữ Thanh chết lúc nào cũng thương tâm rơi lệ, hắn nhìn mà tim thấy đau!
Hai người đằng trước nghe được lời Lăng Nguyệt vẻ mặt đều thay đổi, Tần Phong đột nhiên đẩy Tô Tư Mạn ngã vào người hắn ra, rất nhanh cầm hai vai Lăng Nguyệt nói, "Cô nghe được cô ấy nói chuyện ư?" Giọng vội vàng, trong lòng nổi lên tia mong chờ, hoá ra, ở văn phòng, ở trên xe, đó cũng không phải là hắn ảo giác, cô ấy đã trở lại rồi ư? Có phải lúc này người đó đang đứng ở góc nào nhìn họ chăng?
"Chẳng lẽ anh cũng nghe được?" Có người đồng ý lời cô, Lăng Nguyệt tạm thời buông thù hận với hắn xuống, muốn xác nhận.
"Đúng! Tôi cảm giác được cô ấy đang ở ngay đây! Cô ấy đã trở lại!" Tần Phong không có mục tiêu tìm tòi.
"Đúng, cô ấy đã trở lại, cô ấy muốn tìm anh báo thù mới tới đó, anh kẻ bạc tình còn xứng gì thấy mặt cô ấy nữa chứ!" Lăng Nguyệt thấy sắc mặt hắn xuất hiện tia vui mừng, lại thấy khó chịu, nếu không phải bởi đôi nam nữ khốn nạn này thì Bạch ngữ Thanh cũng sẽ không chết!
Đầu như bị dội một chậu nước lạnh, nét mừng vui trên mặt Tần phong méo đi, hắn thật sự xin lỗi cô, còn mặt mũi gì mà nhìn thấy cô ấy nữa?
Tô Tư Mạn sợ hãi, cuống quít đứng lên, lùi tới bên cạnh Tần Phong, sắc mặt tái nhợt, bởi cuộc nói chuyện của họ, hàn ý từ bốn phương tám hướng vọt tới, giọng run rẩy nói, "Phong, chúng mình....Chúng mình trở về đi!"
Nữ nhân đã chết kia trở lại ư? Quỷ Hồn của cô ta trở lại rồi ư? Lại chạm đến ánh mắt đầy hận ý của Thiên Thiên, Tô Tư Mạn càng sợ, toàn thân run lên, giọng có chút vút lên, "Phong, chúng mình về đi, em chẳng dám đứng ở đây một khắc nào nữa!"
Thấy cô ta tới gần trong mắt TẦn Phong chỉ có chán ghét, hắn đã từng yêu cô ta, cô ta là mối tình đầu của hắn, nhưng lúc cô ta bỏ hắn đi, hắn lại không quên được cô ta, cô ta trở về tìm hắn, hắn nghĩ tới mình vẫn còn yêu như trước kia, nhưng hắn sai rồi, hắn phát hiện lòng hắn có Bạch Ngữ Thanh sau khi nàng chết, cũng chết theo nàng, chẳng còn sức đi yêu người khác nữa!
Chính là cô ta, hắn cũng không yêu!
Thiên Thiên cần người chăm sóc, cô ta nguyện ý ở lại, hắn đồng ý, cũng không ngờ lại nảy sinh ra chuyện hôm nay, còn những lời Lăng nguyệt nói có thâm ý khác. Tô tư Mạn không bao giờ còn là cô gái thiện lương đơn thuần trong trí nhớ hắn nữa.
Lạnh lùng đẩy cô ta ra nói, "Mọi chuyện ta sẽ điều tra cho rõ!"
Có lẽ, hắn đã trách lầm Bạch Ngữ Thanh rồi!
Thái độ xa cách và giọng nói lạnh lùng hoài nghi, Tô Tư Mạn khiếp sợ nhìn mặt lạnh nghiêm của Tần Phong, bối rối nói, "Phong, anh không tin em sao? Em thật sự chưa làm gì cả mà!" đưa tay ra lại bị hắn gạt đi, Tô Tư Mạn đột nhiên kéo Thiên Thiên sang một bên, đẩy hắn đến trước mặt Tần Phong, nói vội vàng, "Thiên Thiên, con nói cho ba ba dì đối với con được không?" Cầm lấy cánh tay Thiên Thiên không rõ có phải do nóng ruột không mà dùng sức mạnh.
"Con tiện nhân này, cô làm nó bị thương rồi!" Lăng Nguyệt không đánh nổi Tần Phong, nhưng đối phó với một Tô Tư Mạn thì không phải nói chơi, chẳng chút lưu tình đá một đá, một tay hung hăng túm chặt lấy tay cô ta, giật Thiên Thiên lại.
Nhìn Tô Tư Mạn ôm bụng đau khổ ngã trên mặt đất, lòng lại thấy thoả mãn, cô đã muốn làm vậy từ lâu rồi!
Bạch Ngữ Thanh cảm động nhìn Lăng Nguyệt, liếc mắt nhìn hai người kia một cái, như cô nói, chỉ liếc mắt thôi cũng thấy ghê tởm!
"Cô cần chứng cớ phải không? Những người tối qua đó, ta vẫn còn giữ lại cho cô đó!" Lăng nguyệt đạp một đạp lên đùi cô ta, nữ nhân ác độc này, thế mà dám cho người xuống tay với Thiên Thiên, nếu không phải tối qua cô đi ngang nơi đó thì Thiên Thiên đã chết rồi!
"Cô nói gì? Tôi không biết, cô đừng đổ oan cho tôi!" Tô Tư Mạn bị đau sợ hãi tranh cãi, nhìn thấy Thiên Thiên tốt như lúc đầu ngồi đây, cô ta chỉ biết chắc mọi chuyện bại lộ rồi, định nghĩ sẽ giải quyết một đứa bé dễ dàng, lại không ngờ đụng tới Lăng Nguyệt.
"Nếu chứng cớ này vẫn chưa đủ, vẫn còn tôi đây, hẳn là đủ rồi chứ/" Giọng nam tang thương từ cửa truyền đến.
Tay phải rũ xuống, trông thật sa xút, trên người còn đầy máu Đào Lỗi xuất hiện trước mặt mọi người, thuận tay đóng cửa lại.
"Anh nói gì? Tôi không biết" Tô Tư Mạn nếu nói vừa rồi là sợ hãi thì hiện giờ thấy hắn thì kinh sợ.
Mắt Tần phong như dao chết bắn lại, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm cô ta!
"Tôi có chứng cớ, là chính cô tự nói hay là để tôi nói cho cặn kẽ đi hả?'Đào Lỗi với ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.