Bạch Mặc Y cả ngườichấn động, đột nhiên bổ nhào vào người Bạch Vô Thương, giật bé từ trongtay Bạn Nguyệt ra, cẩn thận đặt xuống, đặt hai tay lên trên ngực, ra sức ấn, nàng không tin, đứa con đó vừa mới gọi nàng mẹ ngọt ngào mà chỉchớp mắt đã rời nàng đi.
"Vô Thương à, con tỉnh lại đi, mẹ thật xin lỗi con, mẹ không bảo vệ tốt cho con!”
"Vô Thương à, đừng bỏ mẹ mà đi con ơi!"
"Vô Thương, mẹ chỉ có mình con!"
"Vô Thương, đừng bỏ mẹ mà đi!"
“Vô Thương, mẹ xin con, xin con tỉnh lại đi!" "Vô Thương..."
Mấy người đứng cạnh cứ lẳng lặng nhìn người phụ nữ kia như lâm vào điêncuồng liều mạng đập vào ngực Vô Thương, giọng rền rĩ truyền đến, tim bọn họ cũng đau đớn theo. Giọng đó xé gan xé ruột trở thành cội rễ thốngkhổ nhất trong lòng bọn họ.
Bạn Nguyệt ngồi xuống, đưa ngón taylên động mạch cổ của Vô Thương, rồi lại vạch mắt bé ra, ngăn động táccủa Bạch Mặc Y lại, lật Bạch Vô Thương lại rồi vỗ vỗ nhẹ hai cái trênlưng bé, tiếp đó có viên kẹo hồ lô đỏ lăn từ trong miệng bé ra, rồi lạinghe được tiếng Bạch Vô Thương ho khẽ, thanh âm này đập vào tai Bạch Mặc Y còn hơn cả tiếng sấm, vui sướng ôm chặt lấy bé, nước mắt tuôn trào.
"Vô Thương, Vô thương, Vô thương của mẹ...." Bạch Mặc Y áp sát mặt lên máVô Thương, nói lẩm bẩm, cả người do sợ hãi quá mà run lẩy bẩy.
"Khụ khụ, mẹ...." Bạch Vô Thương trong lòng nàng cố sức nói, tay nhỏ bé xoanhẹ mặt Bạch Mặc Y, ánh mắt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775786/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.