Bên ngoài xe ngựa truyền đến những âm thanh ồn ào, mắt Bạch Vô Thương bỗng dưng sáng lên, rất muốn ăn nha! Taynhỏ bé túm lấy rèm xe, ánh mắt nhìn thẳng về xâu kẹo hồ lô đỏ tươi, trong suốt sáng ngời.
Bạch Mặc Y xốc rèm lên nhìn ra ngoài đúng lúc thấy, tủm tỉm, Vô Thương thông minh là thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ hơn bốn tuổi mà thôi, tính trẻ con sao lại không có chứ, kỳ thật bé có biểu hiện trẻ con vậy Bạch Mặc Y mới cảm thấy được an ủi, đứa bé này bình thường biểu hiện quá mức già dặn, ngược lại càng làm cho nàng thấy đau lòng vô cùng, đó là sau khi trải qua đau thương và đau xót mới có, loại cảm giác này không nên thể hiện ra trên người một đứa bé, ta vẫn còn sống, thì không nên để cho bé cứ phải chịu khổ như vậy. Lập tức Bạch Mặc Y nói với Xuân Nhi, "Bảo xa phu dừng xe, ở đây cách Lạc Nhật Hiên không xa, chúng ta sẽ đi bộ tới đó!"
"Mẹ ơi, mẹ thật là tốt!" Bạch Vô Thương vui vẻ nhào vào lòng Bạch Mặc Y, nói ngọt ngào, Trước đây mẫu thân bé rất ít khi dẫn bé ra khỏi phủ, cho dù có đi ra thì mẫu thân cho tới giờ đều là bộ dáng đau thương, hầu như sẽ không cho bé được ăn vặt này nọ, có một lần bé nhìn thấy quản gia bá bá cho cháu trai ăn thứ này, mắt nhìn thèm thuồng, nhưng mà bé cũng không dám nói với nương, bởi vì nương chỉ khi nhìn cha thì mới cười, còn bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775784/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.