Tầm mắt nhìn xuống dung nhan tái nhợt kia, Sở Quân Mạc chậm rãi nói, “Ngàymai…” dừng chút, nhìn nàng, trong mắt hiện lên chút thâm trầm, lại nóitiếp, “ngày mai, ta tới đón các nàng!” Nói xong, như sợ Bạch Mặc Y cựtuyệt, nhanh chóng xoay người rời đi, chân bước hơi lảo đảo.
Bạch Mặc Y lẳng lặng nhắm mắt lại, khoé miệng hiện lên tia cười nhợt nhạt châm biếm.
Sở Quân Mạc vừa đi không lâu, Hồng Lăng dẫn Bạch Vô thương học nghề ở BạnNguyệt cư trở lại vào đến cửa, trên mặt hai người vẫn đang cười, sau khi nhìn thấy Bạch Mặc Y, Bạch Vô Thương chạy bay tới, đi đến giường trúc,ôm lấy cổ Bạch Mặc Y, nói vô cùng thân thiết, “Mẹ à, con rất nhớ mẹ!”
Bạch Mặc Y mở mắt ra, bên trong đều là ánh mắt hiền từ, thằng bé này, mớikhông thấy có một lúc thôi mà đã nói là nhớ nàng rồi, giọng thầm thì êmái làm cho lòng nàng tan chảy, nghiêng người để cho bé nằm xuống bêncạnh, nhìn đôi mắt giảo hoạt của Bạch Vô Thương hỏi, “Thế hôm nay cóchuyện gì mà vui vẻ như vậy thế? Tiên sinh khen con sao?”
Bạch Vô Thương cười càng vui vẻ hơn, chiếc đầu nhỏ cứ dụi dụi vào lòng nàng,mùi hương trên người mẫu thân thật là thơm quá, thơm đến nỗi cứ muốn ômmẫu thân mãi như vậy!
“Tiểu thư, hôm qua đã xảy ra một chuyện rất hay, nô tỳ đoán chừng là Bạch thừa tướng sẽ không dám ra khỏi cổng mộtthời gian đó!” Hồng Lăng chúm chím môi cười nói.
“Hả? Chuyện gì?” Bạch Mặc Y cụp mắt xuống, hôm qua bị mấy người phụ nữ trong Bạch phủnáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775778/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.