Một bóng đen đi tới hậu viện Bạch phủ, ẩn vào chỗ quen thuộc phòng ngoài dì hai, đêm đã khuya, trong phòng không có đèn, truyền đến tiếng hít thởđều đều, người đã đi vào giấc mộng.
Bạch Mặc Y chớp mắt một cái,đi đến cửa, khóa điện tử hiện đại không làm gì được nàng, huống chi khóa cổ đại này, chỉ hai ba đẩy đã rời ra rồi, lắc mình đi vào trong nhà,một tay dì hai đang đặt lên chăn, là da trắng bóng như rắn vậy, tuy đãhơn ba mươi rồi nhưng do được bảo dưỡng cẩn thận nên làn da mềm mại bóng loáng vô cùng.
Bạch Mặc Y rút một con dao nhỏ ra, ánh sáng loé lên, nhẹ nhàng chạy trên mặt Mai phu nhân.
Làn khí lạnh như băng làm Mai phu nhân đang say ngủ tỉnh lại, mở bừng mắtra đã thấy một người áo đen bịt mặt đứng ngay cạnh giường, con dao loésáng, giật mình một cái, sợ há hốc mồm định kêu lên đã bị Bạch Mặc Ynhanh tay nhanh mắt bịt lại, hạ giọng, “Không muốn chết cấm lên tiếng!”
Mai di nương sợ quá gật gật đầu, lưỡi dao sắc bén áp sát mặt, lạnh thấu xương!
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết bà, chẳng qua có người muốn ta huỷ đi khuônmặt này của bà mà thôi!” Bạch Mặc Y cố hạ thấp giọng lộ ra tia giếtngười, làm Mai di nương sợ tới mức tái nhợt, cả người run lên.
Mở trừng to hai mắt, hoảng sợ lắc đầu với Bạch Mặc Y, bà ta hiểu được, bàta có địa vị như hôm nay đều là do Bạch thừa tướng thích bà ta, thíchkhuôn mặt của bà ta! Nếu không còn khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775759/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.