“Mẹ à, sao ca ca này cứ đi theo chúng ta thế?” Bạch Vô Thương nhìn thoáng qua Sở Tử Dật vẫn đi bên cạnh họ, hỏi.
Khoé miệng Sở Tử Dật giật giật, xoa xoa mặt ngượng ngùng, đây là lần đầutiên thấy ghét bộ mặt trẻ con của mình, mày nhướng lên, sửa lại lời Bạch Vô Thương, “Nhóc quỷ, ta là thúc thúc của con, không phải ca ca nhá!”Hắn không thèm nhận cấp bị giáng thế đâu!
Đáng giận thật! Lại gọi bé là nhóc quỷ nữa! Ánh mắt Bạch Vô thương oán hận nhìn chằm chằm Sở Tử Dật.
“Ôi, ha ha, con gọi là Vô thương, thế ta đây gọi con là Vô thương nhé?” SởTử Dật lập tức nhớ tới lúc ở tửu lầu có gọi bé một câu là nhóc quỷ, vộivàng cười cười lấy lòng bé.
Bạch Mặc Y lạnh lùng liếc mắt nhìnSở Tử Dật một người đang đi đằng sau, hắn nghĩ vậy thì cứ để cho hắn đicùng vậy, dù sao đợi lát nữa xấu mặt cũng không phải là nàng!
“Mẹ, cho mẹ này!” Bạch Vô thương cầm một chiếc gương đồng từ trên quầy hàng đưa cho Bạch Mặc Y.
Bạch Mặc Y sợ run chút nhìn mặt kính phản chiếu ánh sáng, đưa tay ra nhận,nhưng cũng không muốn soi gương, mà cho tới tận bây giờ đến thế giới này nàng cũng chưa nghĩ đến, nàng vẫn không muốn nhìn khuôn mặt của thânthể này ra sao, lớn lên là méo hay tròn, xấu hay đẹp, nàng vốn chẳngbiết.
Gương đồng dù gì cũng không thể so được với gương thuỷ tinh ở hiện đại, tuy hình ảnh có chút không rõ, nhưng cũng không khó nhận ra được người trong gương, mặt mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775754/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.