Kỳ thật Trì Ôn Văn phát hiện, hắn vừa rồi xuống giường đi vài bước, lúc sau tinh thần lẫn thân thể đều thoải mái hơn nằm rất nhiều, xem ra về sau vẫn là nên hoạt động nhiều một chút.
Hạ Ngư đưa cho Trì Ôn Văn một đôi đũa, nhịn không được hỏi: "Trì Ôn Văn, chàng tại sao không thể cùng ta nói chuyện bình thường?"
Trì Ôn Văn nhận lấy đũa, thong thả ung dung ăn mì, hắn cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, dù sao thấy Hạ Ngư bộ dạng vui vẻ liền không tự chủ được mà muốn đả kích nàng một phen.
Thấy hắn không nói gì, Hạ Ngư bất mãn bĩu môi: "Thật là không hiểu được chàng."
Trì Ôn Văn gắp một ít mì không nhanh không chậm thổi nói: "Lúc ăn và ngủ không nói chuyện."
Hạ Ngư tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Lần sau nấu cơm chàng đừng ăn!"
"Lần sau lại nói."
Trì Ôn Văn không chịu yếu thế, dù sao trước mắt là có cơm ăn, sợi mì mềm, rau trứng tươi ngon so vơi thường ngày ngon hơn hẳn.
Tuy rằng, Vương bá cũng rất tận tâm cố sức nấu ăn, nhưng thật sự là rất khó ăn.
Hai người cơm nước xong không bao lâu thì Vương bá trở lại.
Khi quay lại, Vương bá cầm trên tay một chiếc túi vải to, trông khá nặng. Hạ Vũ giúp đem đồ cất vào nhà, sau đó vội vàng bắt tay vào nấu nướng.
Vương bá đi cả một ngày, lúc này khẳng định đói bụng, Hạ Ngư liền đưa Vương bá bánh bao bí đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/com-ngon-khong-so-quan-nho/2548512/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.