Lưu Hải Quỳnh ngồi trong căn nhà cũ kĩ gắn bó với mình ở thời thơ ấu, mắt nhắm lại liền nhìn thấy từng mảnh từng mảng kí ức vụn vặt tách rời nhau lần lượt nối đuôi thành một đoạn kí ức ngắn ngủi.
Lưu Hải Quỳnh mơ mơ màng màng thiếp đi mất, đến khi tỉnh lại thì trời đã chiều tàn, hoàng hôn còn chưa xuống, ánh nắng không gây gắt đến nỗi khó chịu chiếu qua cửa sổ đến bên người cô. Trời đông được nắng ấm chạm đến tim khiến cô có cảm xúc hoài niệm chuyện xưa cũ.
Căn nhà theo kiến trúc Sài Gòn xưa, tuổi đời khiến người ta ngưỡng mộ vậy mà lại vững chắc tựa thái sơn khiến người ta thổn thức yên tâm ngon giấc dưới mái gạch ngói đỏ sẫm, Lưu Hải Quỳnh lạc lõng ngồi trên chiếc ghế đôn (*) tựa như một người hiện đại lạc đến thới giới cổ xưa, chẳng có chút nào hòa hợp.
(*) ghế đôn:
Nơi này vừa gần vừa xa, vừa quen cũng tựa như lạ, vừa khiến cô muốn rời đi lại lưu luyến không nỡ. Thật giống như cảm xúc của người khi yêu, bỏ đi thì tiếc nuối mà ở lại cũng toàn thương đau.
Căn nhà rộng rãi thoáng đãng được dọn dẹp sạch sẽ cũng không có dấu hiệu hoang tàn, bụi cây hoa giấy thuần trắng nở sáng cả vùng trời, cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến chúng lay lắt rơi rơi. Lưu Hải Quỳnh thu mắt lại cảm nhận được thứ mềm mại từ cục lông tam thể dưới chân mình, Lưu Hải Quỳnh cúi người bế nó lên đặt vào lòng mình mặc cho lông có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cola-khong-duong/2606428/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.