Đây là một ngày tràn đầy hạnh phúc, đây là một ngày đáng để vui vẻ, mẹ cuối cùng cũng có kết quả tốt đẹp, về sau không cần mờ mịt bồi hồi trong thế giới tình cảm nữa, cô nên dùng nụ cười vui vẻ xinh đẹp nhất tiễn chân.
Cô đã làm được, từ đầu tới cuối mang theo nụ cười rực rỡ nhất, nhưng vào khoảnh khắc đi ra khỏi tiệm cơm kia, gương mặt vui vẻ cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, nước mắt không nghe lời như vỡ đê, mãnh liệt mất mác, cảm giác cô đơn đó hoàn toàn chiếm lấy cô, cô cũng không có biện pháp tiếp tục cười nữa.
Cơ thể Âu Dương Hỉ Nhi hư nhược yếu ớt ngồi xổm người xuống, từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất chính là cô đơn, mặc dù có căn nhà của chính mình, lại yêu thích cùng mẹ chen lấn trên chiếc giường lớn, mẹ luôn cười cô như đứa bé chưa trưởng thành, không biết cô sợ cảm giác trống rỗng bao nhiêu.
Rõ ràng sợ hãi, lại cố giả bộ dũng cảm, cô muốn trở thành đứa con gái có thể để cho mẹ dựa vào, nhưng dù sao con gái cũng không phải là người bầu bạn cả đời, điểm này cô chưa từng nhìn thấu, luôn cho rằng ở trong lòng mẹ địa vị của cô vĩnh viễn xếp hạng nhất, cho dù mẹ tuyên bố muốn kết hôn, cô vẫn ôm suy nghĩ có thể trong hôn lễ sẽ đột nhiên kêu ngừng lại, mẹ không thể nào bỏ cô một mình. Cô đã rất tin như thế.
Sai lầm rồi, cô sớm nên nhận thức rõ ràng, cô là một người......
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-trong-nguoi-tinh-tong-giam-doc/1998607/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.