“Cái gì mà không được, chẳng lẽ em đã nhớ lại điều gì sao?” Khâu Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt tinh xảo bị dục tình làm ửng hồng của cậu, nhịn không được ôm chặt người trước mắt vào lồng ngực.
Đầu óc Lâm Húc Viễn trống rỗng, làm sao còn có thể nhớ rõ gì được nữa, cậu càng hi vọng mau nhanh nhanh nghĩ ra câutrả lời, thanh âm hỗn loạn dâm đãng lại càng phát ra lớn hơn. “A a… Không… Em a… Không nhớ được… Ô không được… Buông tha cho em đi, sắp chạm đến…”
Khâu Thiên Kỳ cảm giác được tràng vách ấm áp run rẩy ngày càng nhanh “Thật là dâm đãng, mới bắt đầu đã muốn ăn hết tinh dịch của anh rồi .”
Vừa dứt lời hắn lấy mấy bảng giá trên tủ bên giường, quy đầu đảo quanh điểm mẫn cảm lại mạnh mẽ rút ra, Lâm Húc Viễn nhất thời cảm giác được lỗ nhỏ trống rỗng. Cậu khẩn hoảng túm lấy cánh tay Khâu Thiên Kỳ, thanh âm vì khóc mà nức nở khàn khàn, “Cho em, em muốn bắn…”
Nhìn biểu tình bị đùa giỡn của cậu, Khâu Thiên Kỳ cũng chịu không nổi, hắn bắt lấy tóc Lâm Húc Viễn, nói: “Hư đốn, những tài liệu này là chuẩn bị cho em, sau này em kế thừa gia nghiệp, muốn báo đáp anh như thế nào?”
Lâm Húc Viễn trong mắt còn vương ánh lệ, cậu đứt quãng run rẩy, nói ra câu trả lời Khâu Thiên Kỳ muốn nhất “Lấy… Lấy thân báo đáp…”
“Em phải nhớ kỹ. Nếu em không nhớ được anh sẽ làm đến khi nào em nhớ kỹ mới thôi.” Khâu Thiên Kỳ hung tợn cảnh cáo.
“Ưm… Nhớ kỹ.” Lâm Húc Viễn lấy bảng giá trên tay hắn xuống, ôm lấy hắn, hôn lên môi lấy lòng người đàn ông tuấn mĩ của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-sach-giai-tri/1528368/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.