Giữa trưa, Lâm Húc Viễn lại ngồi trong phòng đối diện với một xe đồ ăn trong, điều này khiến cậu đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương đang co giật. Điện thoại bỗng vang lên. Bắt máy lên chợt nghe thanh âm có chút ý cười của Khâu Thiên Kỳ: “Thế nào, đồ ăn khách sạn được chứ?”
Lâm Húc Viễn dùng đũa tùy tiện gắp miếng thức ăn, đưa tới trước mặt quan sát một chút, “Về mặt thẩm mỹ thì cũng được.”
“Đừng nói với anh em chỉ nhìn mà không ăn nha.”
“Cái này là cả một xe đấy.” Lâm Húc Viễn có hơi nói quá.
Ngữ khí đầu bên kia dịu đi một chút: “Em ăn chút gì đi, buổi chiều còn có việc phải làm.”
Cắt điện thoại, Lâm Húc Viễn có chút kinh ngạc nhìn bảng giábên cạnh, Khâu Thiên Kỳ không nhắc tới, là hắn quên thật sao?
Tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng có thể là hắn đã bắt đầu tin tưởng mình. Lâm Húc Viễn xúc một thìa cơm vừa nuốt vừa suy nghĩ. Buổi chiều, cuối cùng Lâm Húc Viễn đã biết vì gì màgiữa trưa Khâu Thiên Kỳ đặc biệt gọi cho cậu dặn ăn cơm, bọn họ phải đi tiếp khách, đương nhiên Lâm Húc Viễn phải phiên dịch cho suốt chuyến đi.
Mặc dù có xe đưa đi đón về, nhưng cuối cùng, Lâm Húc Viễn vẫn phải xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi. Nhìn đến bộ dáng mệt mỏi của cậu, Khâu Thiên Kỳ cười nói: “Sao vậy, không chịuđược?”
Lâm Húc Viễn rất bội phục con người làm việc suốt cả ngày mà vẫn còn sức tươi cười hớn hở trước mặt.
“Anh… Vẫn đều phải tự mình đi tiếp khách như thế này sao?”
“Ưm, đây đều là những khách hàng lớn mà.”
“Cuộc đối thoại vừa rồi em nhớ kỹ được bao nhiêu?”. Khâu Thiên Kỳ ý vị sâu xa nhìn cậu một cái.
Hắn đang lo lắng mình làm lộ tin tức ra ngoài sao. Nếu nhưvậy, vì cái gì mà vừa nãy hắn lại muốn mang cậu đi. Lâm Húc Viễn cúi đầu như có chút suy nghĩ.
“Nhớ kỹ một chút. Cũng đúng thôi, em mới bắt đầu, sau này từ từ quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-sach-giai-tri/1528366/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.