“Ở Italy, có một từ đơn chuyên môn dùng để hình dung bầu trời và biển cả, gọi là Azzurro.” 
Cùng Thành Minh chạy đến bên hồ nhân tạo, Thiên Vũ dừng bước. Cảnh sắc quen thuộc, trời xanh nước biếc, chất chứa khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong trí nhớ của cô. Cô nhìn Thành Minh, anh mà cô biết luôn xuề xòa với mọi chuyện, tính cánh tùy tiện khiến cho người ta cảm thấy sầu muộn. Nay, đường nét mềm mại trên khuôn mặt thiếu niên đã dần hiện lên góc cạnh, lời nói chiều chuộng như dỗ trẻ con từ từ giảm bớt, thêm nhiều phần trầm mặc muốn nói lại thôi. 
Thành Minh ho nhẹ một tiếng, “Anh hẹn Trần Cẩm đi chơi bóng.” Khéo léo biểu đạt ý muốn “tiễn khách”. 
Thiên Vũ lơ đãng cười, như tiết trời tháng ba, mây mỏng gió nhạt. 
“Ừm, tạm biệt.” Thiên Vũ quay người rời đi, gương mặt còn mang theo nét cười nhàn nhạt, nước mắt đã chảy xuống gò má, lạnh lẽo buốt giá, rơi xuống miệng vừa mặn vừa chát. Milano và Bắc Kinh chênh lệch sáu giờ, về sau, vào nửa đêm của cô, sẽ có một người ở bên kia địa cầu, một mình bước chạy. 
… 
Trên sân bóng, từ xa Trần Cẩm đã ném một cú ba điểm chuẩn xác để nghênh đón người bạn lâu năm, “Hôm nay đến muộn, sao thế, vừa chạy vừa lùi à?” Khuôn mặt tươi cười chớp mắt đã thổi bay lo lắng trong lòng Thành Minh. Anh lập tức tranh bóng để đáp lễ bạn chí cốt, “Cậu thế nào rồi? Mấy ngày không gặp đến bóng cũng không giữ được…” 
“Có dám một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-long-co-don/2292156/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.