Lúc đến trường học đã là chín giờ bốn mươi, Thành Minh kịp buổi học tuyến tính đại số, bước vào thềm giảng đường khu B.
“Ê, thọ tinh,[2] buổi tối định đi đâu?” Trần Cẩm nhìn thấy anh từ xa, ngồi trên dãy bàn đầu tiên quay đầu lại gào với Thành Minh ở cửa sau. Thành Minh bịt tai làm bộ như không quen cậu ta, sau khi tìm chỗ ngồi một hồi, vừa ngồi xuống liền nhoài người ngủ.
“Này này, ngủ cái gì mà ngủ, dậy ngay!” Thành Minh cảm thấy mình vừa chạm đầu xuống bàn Trần Cẩm đã vọt đến, gõ mấy cái lên đầu mình. Anh ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt, tỏ vẻ rất mệt. Trần Cẩm bất đắc dĩ phẩy tay, “Thôi vậy, cậu ngủ đi, ngủ đi…” Nói xong vỗ vai anh, tác dụng như thôi miên, Thành Minh lập tức hắt xì một cái, Trần Cẩm bước được mấy bước lại quay đầu nói một câu, “Vậy để tớ sắp xếp hả?” Anh gật đầu lia lịa rồi gục xuống, ngủ không biết trời trăng.
Là một người con trai, ngày sinh nhật với bản thân mà nói cũng chẳng đáng mong chờ bằng đại hội thể dục thể thao hoặc ngày nghỉ. Nhưng có cớ để chơi bời thoải mái một ngày vẫn tốt. Nhà anh cũng không quan trọng sinh nhật lắm, hồi nhỏ mẹ sẽ làm thêm mấy món ăn, cũng có khi mua một cái bánh ngọt để chúc mừng. Đến lúc lớn hơn thì mặc kệ cho anh ra ngoài đi chơi với bạn bè. Mấy thằng bạn của anh cũng chưa bao giờ tặng quà, mấy món nhận được đều là con gái tặng.
Món quà duy nhất được Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-long-co-don/2292150/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.