Liên thở dài "thôi được rồi, em ăn no đi...rồi theo chị về nhà, cứ ở tạm nhà chị một thời gian, rồi tìm cách liên lạc với người nhà !"
Nước mắt của Hà lăn dài trên má "Vâng, em vô cùng biết ơn chị, em sẽ không bao giờ quên ơn chị đâu ạ ! Kiếp này có làm thân trâu ngựa để báo đáp ơn cho chị thì em cũng cam lòng".
- Thôi được rồi, đừng khách sáo quá như vậy !
Hà gạt đi nước mắt và bóc thêm chiếc bánh, ngồi nhai ngấu nghiến...
- Em no chưa ?
"Dạ em no lắm rồi chị ạ !"
- Vậy ngồi đợi chị xíu, chị dọn hàng xong rồi về.
Hà không trả lời Liên, cô đưa tay lau sạch miệng rồi đứng lên dọn hàng giúp Liên, thao tác vô cùng nhanh nhẹn.
Liên hài lòng gật đầu !
………
Hà ôm thúng bánh ngồi phía sau cho Liên chở về nhà. Cả quãng đường dài, hai người không ai lên tiếng.
Một lúc sau Hà khẽ hỏi "nhỡ đâu người nhà chị không thích em thì sao ạ ?"
- Em yên tâm đi, mẹ chồng của chị cũng thường xuyên giúp đỡ người khác. Chồng chị thì rất yêu thương chị, nên sẽ không bao giờ khiến chị không vui đâu.
"Vâng chị, em cảm ơn chị nhiều lắm !"
Liên cũng khao khát có được đứa con cho cuộc sống vợ chồng không còn hiu quạnh. Cô luôn làm việc thiện để tích phước, với hy vọng có một ngày nào đó phước lành tích đủ "trời thương mà ban cho vợ chồng cô một đứa con".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-chet/2650996/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.