Kiên ưu phiền ra ngồi dưới mái hiên, mắt nhìn đăm đăm ra giữa ao. Nơi đó vợ anh đã từng bị đuối nước, lòng nghĩ ngợi nhiều chuyện xảy ra trước đó...khiến anh không khỏi chạnh lòng, anh vậy mà lại nỡ lòng bỏ mặc vợ anh giữa lúc cô ấy cần sự giúp đỡ của anh, cô ấy đã từng van anh cứu giúp.
Kiên thở dài...bản thân anh cũng không rõ là quyết định của anh lúc đó đúng hay sai ! Chỉ thỉnh thoảng, mỗi khi nhìn cảnh nhớ người. Nhớ lại lúc ấy Liên đã cố gắng để ngoi lên mặt nước gọi anh cứu, âm thanh của một người lúc đuối nước tõm tõm...và cả tiếng sặc nước òng ọc...
Kiên xoa trán rồi đứng lên đi ra gốc mận, trời đang chạng vạng tối.
Tõm...tõm...
Kiên giật bắn người...
Âm thanh đó sao lại đến ? Kiên vỗ bành bạch lên trán, chắc do gần đây anh suy nghĩ nhiều nên mới bị ảo giác.
Tõm...
Lại là tiếng khuấy nước...Kiên lui dần về phía giữa sân.
Dưới cầu ao, nơi Liên đuối nước bỗng dưng bị khuấy động, cảnh tượng này lại giống như lúc ấy...lúc Liên bị rơi xuống.
Bất chợt có một bóng trắng ngoi lên mặt nước.
A...a...a....
Kiên co chân chạy thẳng về phòng, toàn thân run bần bật "ma...ma...ma..."
Ọct...khụ khụ khụ...
Tiếng sặc nước lại văng vẳng bên tai...Kiên kéo chăn trùm kín qua đầu...
Ầm...
Tiếng cửa sổ đập vào vách, trời chiều chạng vạng...gió chỉ nhẹ thổi hiu hiu, nhưng sao cánh cửa sổ lại bị đập mạnh đến như vậy chứ ?
Kiên đang rất sợ hãi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-chet/2650895/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.