Cậu bé vừa rời đi, Hà bưng chén cháo và định đưa lên miệng húp cho đỡ đói...
Á...á...
Hà kinh hãi khi nhìn thấy bên trong chén cháo toàn rết và bò cạp. Trán cô toát mồ hôi, miệng lắp bắp thốt lên "thật...thật đáng sợ !"
Cậu bé đi xa dần, chỉ để lại bóng lưng cô quạnh. Hà khóc như mưa..."làm sao để mình có thể thoát khỏi cậu ta, cậu ta thật đáng sợ !"
Nhiều ngày liền trôi qua, cậu bé vẫn rất kiên nhẫn mỗi ngày đều mang đến cho Hà một chén cháo, nhưng thành phần của những chén cháo đó đều tương tự nhau "Không phải là bò cạp, chương lang thì cũng là rắn rết hoặc sâu bọ hay trùng dế".
Hà nhìn thấy thôi là đã muốn nôn, làm sao cô có thể nuốt nổi, cô đã đói đến mức không thể đứng vững. Cô thề với lòng "một khi cô thoát khỏi nơi này thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu bé !"
Cộp...cộp...
Tiếng bước chân gõ đều lên mặt đất, âm thanh ấy được vọng đến từ phía xa xa...
Hà run sợ, cô nhìn về hướng phát ra âm thanh...
Két...
Cánh cửa vừa mở ra, một thân ảnh trang nhã đang đứng hiên ngang, mắt lạnh lùng liếc nhìn Hà.
'Cậu đã đến !'
"Cô đang mong đợi tôi sao ?"
Hà cúi mặt, cô không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu bé. Vì đôi mắt đẹp của cậu như ngọn lửa rực rỡ, nó như thiêu đốt linh hồn của muôn loài. Đôi mắt ấy tuy đẹp nhưng vô cùng đáng sợ, càng nhìn càng thấy sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-chet/2650429/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.