"Em muốn học?"
“Vâng.”
Ánh mắt anh ấy quét qua, giờ tôi mới để ý quần áo của mình đang ướt đẫm, dán chặt lên cơ thể, may mà là váy màu đậm, không thì thực sự rất lúng túng.
"Đúng vậy đó, hôm nay em thử chịu ấm ức một chút."
" A, em còn biết ấm ức sao?"
Tôi:...
Thẩm Hiếu và Chu Thiến hoàn toàn khác biệt — anh ta rất ác miệng, mặc dù nói không nhiều nhưng từng chữ từng chữ đều làm cho người khác cảm thấy lúng túng.
"Không cần ấm ức, đầu tiên em luyện cho gan lớn chút đi."
"Luyện gan cho lớn?"
Thẩm Hiếu cười một tiếng, sau đó quay lưng lại, hướng về phía tôi.
"Đến đây, nằm sấp trên lưng tôi."
"Sao cơ…”
"Không phải muốn học bơi sao? Sợ em chưa xuống nước đã ngất xỉu mất rồi."
Tôi ôm chặt lấy Thẩm Hiếu từ phía sau, giống như đang cố bấu víu vào con thuyền rộng lớn trong giông bão, tim như muốn vọt lên tận cổ họng.
"Ôm chặt."
“Nhắm mắt lại."
"3"
"2"
"1"
"Bắt đầu lặn."
Ngũ quan của tôi bị nước từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào, dòng nước mát lạnh lẩn quẩn luồn qua tứ chi, màng nhĩ toàn tiếng ong ong, mí mắt dù đã đóng chặt lại vẫn bị đau nhức dưới áp lực nước…
Nhưng chưa kịp để tôi cảm nhận thêm cảm giác đó, trong nháy mắt, Thẩm Hiếu lại trồi lên mặt nước. Tôi còn đang nằm trên lưng anh, thanh âm đối phương có chút đùa cợt:
"Còn muốn học không?"
Tôi quay đầu lại ho khan, thở không ra hơi, kiên trì nói:
"Muốn."
Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Hiếu loé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coc-ghe-thit-thien-nga/974619/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.