“Tháng sau con sẽ đi.” Sau bữa cơm tối, Lệ Tâm Vũ nói.
“Tháng sau? Sao nhanh vậy con?” Phương Đồng Ân kinh ngạc.
“Không nhanh đâu mẹ? Ba nói chừng nào con cầm trên tay tấm bằng đại học, ba sẽ cho con đi mà, phải không ba?”. Lệ Tâm Vũ nhìn ba mình.
“Bằng Đại học là tấm bằng bắt buộc phải có, con muốn đi du lịch phải hỏi ý kiến ba trước đã chứ?” Lệ Minh Kiệt nói.
“Ba, bằng tốt nghiệp con cũng lấy rồi mà ba, ba cho con thực hiện ước mơ của mình nha?”
Thực ra với sự thông minh của cô thì sau khi tốt nghiệp đại học cô có thể học lên thạc sĩ sau đó học tiến sĩ nhưng tiếc rằng… Cô không thích việc học.
“Chị muốn đi đâu đầu tiên?” Em gái hỏi.
“Ừm, chị muốn đến Vương Quốc Anh.” Lệ Tâm Vũ vui vẻ nói.
“Vương Quốc Anh?”
Cả nhà đều nhìn cô, như không thể tin vào tai mình.
“Con biết cả nhà đang nghĩ gì rồi nhưng mà con không còn nhớ gì về người đó nữa cả… Cho nên con sẽ đến Vương Quốc Anh đầu tiên.” Nhớ lại để rồi kết thúc.
“Con đi lâu như vậy mẹ sẽ rất nhớ con. Tết nhớ về nghe con!”. Phương Đồng Ân mặc dù không muốn ngăn cản ước mơ của con gái, dù sao đó cũng là ước mơ lớn nhất của cô.
“Dạ, con sẽ về nhà vào đầu năm mới, con cũng sẽ rất nhớ ba mẹ. Con sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới trong vòng mười năm, sẽ rất nhanh thôi.” Lệ Tâm Vũ cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-moi-co-ghen/3269324/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.