Kể từ lúc đó tôi luôn cố gắng tránh tiếp xúc với Bình Nguyên, như khi nào vào học tôi mới đến lớp, ra chơi cái là chạy biến đi luôn, còn trong lúc học thì tôi làm như mình luôn có bài tập phải làm vậy, lúc nào cũng cặm cụi viết bài, không thì lại lấy sách ra đọc. Nói chung vì giờ tôi chưa biết phải phản ứng thế nào với việc đó nên mới tìm cách lảng tránh. Còn Bình Nguyên, dù tôi chưa nhìn mặt cậu ta lần nào từ khi ấy nhưng tôi cảm giác cậu ta cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường cả. Vẫn làm bài, chỉ bài cho Tú Sương, rồi ra chơi vẫn xuống căn tin uống nước. Điều đó khiến tôi thấy như cậu ta nói thích tôi cho vui thôi, chứ sự thật không phải thế. Nghĩ vậy bỗng dưng tôi thấy trong lòng có chút khó chịu, cái tên này rõ ràng là đang muốn trêu đùa người khác mà. Cứ mải suy nghĩ lung tung nên tôi không tập trung vào bài thầy giảng, đến khi thầy gọi tên lần thứ hai tôi mới giật mình rồi vội đứng lên.
- Trả lời câu ba cho tôi.
Tôi nhìn vào sách, cái gì đây, hỏi kiểu này dù có nghe giảng tôi cũng không trả lời được. Tôi đành nói:
- Dạ em không biết.
Thầy nghe thế sắc mặt khó chịu thấy rõ, thầy liền phê bình tôi trước mặt cả lớp:
- Không biết thì sao không tập trung nghe giảng, đầu óc suốt ngày chỉ treo trên cành cây. Hát hay nhảy đẹp mà kiến thức phổ thông không có thì không trường đại học nào nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-duoc-khong/2885995/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.