🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

*Kính cong*



Tôi bấm chuông cửa nhà Bình Nguyên, bực bội đứng chờ dưới cái nắng chói chang. Thiệt tình chứ! Cứ tưởng mẹ tôi nói thế rồi thôi. Nào ngờ bà làm thật. Có mỗi một ngày nghỉ mà cũng bị bắt qua nhà cái tên đáng ghét này để học. Mà cậu ta nữa, sao giờ còn chưa ra mở cửa cho tôi, định để tôi chết cháy ngoài này hay gì?



Tôi quay lưng định bỏ về thì cái cổng mở ra, tôi chưa kịp chửi thì cậu ta đã nói:



- Xin lỗi! Nhà rộng quá nên giờ mới ra đến nơi.



Phải, nhà cậu ta như cái lâu đài mà, bước từ đây mà vào nhà cũng phải gãy cả chân. Những năm tháng làm osin tôi đã phải cực khổ như thế nào, tôi từng thề khi thoát được sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Nào ngờ có ngày lại phải bước vào nơi này. Nhìn con Max vẫy vẫy cái đuôi mừng tôi mà thấy ghét. Hình như Bình Nguyên thích tôi nên chó của cậu ta cũng quý tôi luôn thì phải, hồi trước ngày nào tôi cũng tới đây làm nhưng nó có thèm đếm xỉa tới tôi đâu.



- Khỏi nịnh. Tao không có đồ cho mày ăn đâu. - Tôi nhìn nó nói rồi bước vào nhà, Bình Nguyên nhìn tôi rồi hỏi:



- Cậu muốn học ở đâu?



- Chỗ nào thoáng thoáng với nhiều ánh sáng một chút. - Tôi trả lời.



Thế là Bình Nguyên dẫn tôi ra nhà sau, đây là nơi tôi chưa biết, khi còn làm osin tôi chỉ dọn dẹp phần nhà trên thôi, mà tôi cũng đâu biết là đằng sau

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-duoc-khong/2885993/chuong-23.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Có Yêu Được Không
Chương 23
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.