Tôi hoang mang tột độ. Tự kiểm điểm lại xem tôi có làm gì sai với nó không. Nhưng tôi quả thực chẳng làm gì sai hết, hoặc tôi không nhớ. Hoặc có khi việc ấy tôi không cho là một việc sai, nhưng Phương lại để bụng. Nhưng dù sao nó vẫn phải nói rõ ràng với tôi chứ. Chơi với nhau bao năm rồi chả lẽ lại muốn là nghỉ như vậy. Dù tôi và nó cũng nhiều lần giận dỗi nhau, nhưng chưa lần nào nó nói sẽ nghỉ chơi với tôi hoặc chặn hết thông tin liên lạc như vậy.
Tôi phải làm rõ mới được. Nhưng bằng cách nào đây? Tôi không thể gọi cho nó được, nhắn tin lại càng không. Người có thể liên lạc được chỉ có Salis. Nhưng oái ăm là tôi không có số cậu ấy. Chỉ có..
Tôi ngừng lại một lúc, mở danh bạ lên. Đúng là tôi có số Bình Nguyên, giờ cậu ta là cây cầu duy nhất để tôi liên lạc lại với Phương. Hít thở một hơi, tôi liền bấm số gọi. Và rất nhanh, bên kia bắt máy:
- Sao, muốn nói chuyện với tôi đúng không? - Bình Nguyên nói, lộ rõ ý vui mừng. Tôi ngập ngừng một lúc rồi trả lời:
- Cậu cho tôi xin số của Salis được không?
- Làm gì? - Giọng nói của cậu ta có phần không vui, nhưng giờ đó không phải là thứ mà tôi để ý.
- Tôi có chuyện quan trọng. -Tôi nói, không muốn Bình Nguyên quá quan tâm đến chuyện của tôi.
- Từ khi nào mà cậu và tên đó có chuyện quan trọng vậy?
Nghe cách nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-duoc-khong/2885985/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.