53
“?”
Giờ anh không thấy cô ngại à? Lê Xu nghi ngờ anh cố ý trêu chọc mình: “Thế sao anh lại nói vậy?”
“Chẳng phải cô hỏi tôi có muốn nói không? Tôi chỉ trả lời đúng sự thật thôi.”
Trần Tự Châu vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng pha chút tủi thân hỏi lại.
“……”
Mẹ nó chứ! Anh cứ nhìn chằm chằm cô thế, cô không hỏi mới lạ à?!
Đồ trà xanh chết tiệt!
Lê Xu thầm mắng một câu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “À vậy à, thế thì tôi trách oan anh rồi.”
“Không sao đâu.” Anh cực kỳ hào phóng, nói mấy lời trà xanh nghe mượt như rót mật: “Quen rồi.”
“……”
Lê Xu nheo mắt: “Cái thói quen này của anh là đang mỉa mai ai đấy?”
Cô vừa hỏi xong liền quay đầu tìm xem có cái gì đó để gõ vào đầu anh không.
Trần Tự Châu nheo mắt, đứng dậy bỏ chạy: “Tôi đi lấy thêm giấy đây.”
Anh vừa đi khỏi, chiếc túi ni lông không có vật tựa lập tức lung lay rồi đổ lăn lóc trên ghế, không thể vứt xa được.
Anh ngoái đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy Lê Xu vẫn còn giữ tư thế ném đồ, khóe miệng nhếch lên, cố tình xuyên tạc ý đồ của cô, nhặt túi lên: “Muốn vứt thì nói với tôi một tiếng, tôi tiện tay vứt luôn cho, không cần ném xa thế đâu.”
Lê Xu: “……”
Nhìn anh dùng tốc độ 0.5 lần, thong thả vứt đi vũ khí cô dùng để ném anh, Lê Xu xấu hổ đến mức muốn độn thổ ngay tại chỗ.
Cô nghiến răng nghiến lợi ghi thêm cho anh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622935/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.