50
Nhớ lại cái cảnh lau nhà đau rã rời cả lưng, không cần Trần Tự Châu phải mở miệng, Lê Xu đã nhanh nhảu cầm ống nước mới với vòi nước vào, còn tìm cả cờ lê đưa cho anh. Cô dựa vào bàn bếp, nhìn anh tháo ống, không quên tiếp tục câu chuyện dang dở lúc nãy: “Anh vẫn chưa trả lời tôi đâu đấy, cái câu anh nói lúc nãy có ý nghĩa gì?”
Trần Tự Châu thấy cô không đạt được mục đích thì nhất quyết không bỏ cuộc, đành bất đắc dĩ lặp lại để làm rõ: “Ý tôi đã nói rồi, tôi không có bạn gái, cũng không theo đuổi ai cả, và cũng...”
Anh cụp hàng mi xuống, ánh mắt lướt qua mặt cô một cái, rồi vẫn chọn nói dối: “Cũng không thích ai.”
Giọng nói lạnh lùng dễ nghe lạ thường trong đêm tĩnh mịch.
“Lần này nhớ chưa?”
Lê Xu theo thói quen gật đầu, gật xong mới hoàn hồn: “Không đúng! Lần trước tôi hỏi anh có thích ai không, anh đâu có phủ nhận đâu?”
"Tôi có nói là có đâu." Trần Tự Châu bình tĩnh tiếp tục làm việc trên tay, thong thả trả lời: “Pháp luật nước ta quy định có quyền giữ im lặng, nhưng im lặng không có nghĩa là thừa nhận. Việc không trả lời rõ ràng thì không tính.”
“...”
Nói thì đúng là như vậy, nhưng... có vẻ không ổn thì phải? Lê Xu bị anh chặn họng đến cứng họng, muốn biện minh cũng chẳng nói được lời nào, chỉ có thể im lặng.
Trần Tự Châu ngước mắt liếc cô một cái, biện hộ cho mình: “Huống hồ tôi cũng đâu có nói là không phủ nhận, ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622932/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.