38
Lê Xu không như những người khác, cô tự nhiên kéo ghế bên cạnh anh và ngồi xuống. Khi được đưa cho chiếc cốc giấy và đôi đũa dùng một lần, cô cảm ơn rồi quay sang đáp lời:
“Vâng, tôi nghe thấy tiếng thức ăn trong mơ.”
Cô đẩy chiếc cốc giấy về phía anh, mắt không rời miếng thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen đang xèo xèo thơm phức. Cô run rẩy, làm nũng xin xỏ: “Thế nên anh ơi, làm ơn ban cho em miếng thịt đi, ba ngày rồi em chưa được ăn gì!”
Trần Tự Châu liếc mắt trêu chọc: “Giọng cô nghe hùng hồn thế này, đâu giống ba ngày chưa ăn gì.” Anh gắp mấy miếng thịt gần chín cho vào chén cô, “Cô có muốn rau xà lách không?”
Anh trực tiếp kéo cả đĩa rau lại gần.
“Cảm ơn anh.” Lê Xu đeo găng tay dùng một lần, gắp vài miếng rau để sang bên cạnh, rồi lấy một lá rau cuốn thịt. Cô sung sướng thốt lên: “Đây mới là cuộc sống chứ!”
Trần Tự Châu cười cười, lại gắp thêm thịt. Nghe giọng cô hơi khàn, anh hỏi: “Cô muốn uống gì, để tôi lấy cho.”
Lê Xu đang ngậm rau cuốn thịt trong miệng, nói không rõ: “Tùy tiện.”
“Cái gì cơ?” Anh ghé sát lại.
Lê Xu lặp lại lần nữa.
Anh cố tình xuyên tạc trêu cô: “’Huyên thuyên’ là tiếng địa phương ở đâu thế?”
“...”
Lê Xu nhanh chóng nhai hết miếng thịt trong miệng rồi nuốt xuống. Vừa cạn lời vừa tỉnh bơ đáp: “Ở trong mơ của tôi đấy. Tôi còn học được mấy câu, anh có muốn nghe không?”
Cô rõ ràng muốn mắng anh, Trần Tự Châu thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622920/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.