22
Khu nhà học yên tĩnh bỗng chốc như chảo dầu gặp nước, náo loạn cả lên.
Trên hành lang, cửa các phòng học không ngừng có phụ huynh lôi kéo con cái, hoặc là ân cần hỏi han, hoặc là trách mắng xối xả, khiến các học viên khác ngưỡng mộ, hoặc hả hê, hoặc đồng cảm.
Buổi chiều, mặt trời phía tây chiếu xiên xuống khu nhà học, ánh nắng vàng rực chói chang.
Lê Xu dựa vào hàng rào tĩnh lặng quan sát một lúc, trong lòng cũng đang tính toán xem lát nữa Lê Nguyệt về thì mình nên hỏi han ân cần hay là… thăm hỏi chết em ấy. Kết quả, đối tượng cần bị xử lý chưa thấy đâu, mà cô lại gặp người vừa mới chia tay vài phút trước.
Từ văn phòng đối diện mấy phòng học, khi đang trò chuyện với cô giáo, Trần Tự Châu đã để ý thấy bóng dáng cô nán lại bên cửa sổ.
Anh tản bộ đến gần: “Coo đang đợi tôi à?”
Lê Xu liếc mắt, ánh nhìn dừng lại trên mặt anh: “Anh biết đấy, phẩm đức lớn nhất của con người tôi là thiện tâm, không làm được mấy chuyện mất hứng đâu.”
“Thế nên anh muốn nghĩ thế nào cũng được.”
“Vậy à?”
Trần Tự Châu nghe vậy, hàng lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt màu trà lộ rõ vẻ không tin.
Lê Xu không vui: “Anh, cái biểu cảm gì thế? Đang nghi ngờ lòng tốt của tôi đấy à!”
Trần Tự Châu trầm ngâm nói: “Tôi cũng là người khá lương thiện, cũng không nói được lời nào làm mất hứng đâu.”
“……”
Bị chính lời mình nói làm nghẹn, Lê Xu tức nghẹn nửa chừng, cố nhịn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622904/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.