19
Lê Xu nói rồi lại chớp chớp mấy cái, ra vẻ khó chịu để tăng thêm độ đáng tin.
Trần Tự Châu tất nhiên nhìn ra cô nói bóng nói gió, đáy mắt tràn ra vài phần ý cười. Anh rút tay vào túi quần, nói: “Không có, trong xe có.”
Lê Xu giả vờ thất vọng "À" một tiếng, rồi quay đầu đi, sau lưng anh thì lén phì một tiếng cười khẽ, ra vẻ không có gì.
Vì vừa rồi bị hớ, Lê Xu nhất thời không dám tùy tiện mở miệng, hai người sóng vai đi được hơn chục mét. Cô vẫn không nhịn được muốn gỡ gạc lại một ván, bèn lên tiếng lần nữa: “Trà sữa là anh mời, vậy tôi có thể quay ngược lại tống tiền anh không?”
“...”
Suốt dọc đường chẳng nói gì, Trần Tự Châu vẫn đang băn khoăn sao cô lại đột nhiên im lặng. Hóa ra là đang phục bàn cơ đấy.
Anh quay đầu nhìn cô, không khỏi đoán xem liệu sau khi thi đấu xong, cô có từng có khoảnh khắc nào đó cũng bất mãn như vậy không.
"Sao không nói gì?" Lê Xu thấy anh thất thần, bèn đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh.
Trần Tự Châu hoàn hồn, tầm mắt di chuyển đến khuôn mặt cô, kìm lại cảm xúc xao động, thong thả ung dung nói: “Nếu cô muốn, nhớ giữ lại bằng chứng.”
Lê Xu: “...”
Cô sai rồi, thật sự sai rồi!
Quả nhiên người không nên quá nhàn rỗi, nếu không sẽ luôn có những thôi thúc vô cớ, không biết lượng sức mà đi khiêu chiến lĩnh vực chuyên môn của người khác.
Khi đến bãi đỗ xe thì cô cũng không mở miệng thêm lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622901/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.