13
Trời nhá nhem tối, ánh hoàng hôn cứ thế bị nuốt chửng từng chút một, chỉ còn lại một màu xanh u tối, trăng non sáng tỏ.
Lê Xu ăn xong bữa tối một cách vui vẻ, đến quầy tính tiền mới phát hiện tin nhắn WeChat từ đối tượng xem mắt mà cô chẳng biết đã gửi từ lúc nào.
Tin nhắn nhẹ nhàng nói quên mất giờ, thậm chí còn chẳng có lấy một câu xin lỗi.
【Không sao đâu ạ】
Lê Xu gửi một biểu tượng "mặt cười", trả lời đầy thiện chí: 【Mai anh nhớ dậy sớm đi khám mắt, đừng để bị bệnh nhé】
Cô đến quầy và đọc số bàn của mình cho nhân viên nhưng lại được báo là bàn đó đã có người thanh toán rồi.
Cô tưởng đối phương nhầm nên báo lại lần nữa, nhưng câu trả lời vẫn y nguyên.
Thấy cô ngơ ngác, nhân viên hình như nhớ ra điều gì đó, nói: “Vị tiên sinh kia nói anh ấy là bạn của cô.”
Tiên sinh? Bạn?
Lê Xu lẩm nhẩm hai từ khóa đó, đang băn khoăn không hiểu chuyện gì thì chợt lóe lên một ý nghĩ, cô hỏi về thời gian thanh toán.
Nhân viên kiểm tra và đưa ra một thời điểm chính xác, gần đúng với lúc Trần Tự Châu đến chào cô rồi rời đi.
Lê Xu mở khóa màn hình, tìm WeChat của Trần Tự Châu: 【Lại làm anh tốn tiền rồi】
Anh trả lời rất nhanh.
【Ăn xong chưa?】
Quả nhiên là anh!
Đoán được câu trả lời, Lê Xu thấy lòng mình bình ổn lại: 【Tôi vừa đi tính tiền, nhân viên nói có người thanh toán giúp nên tôi đoán ngay là anh】
Trần Tự Châu: 【Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622895/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.