9
Trần Tự Châu nói không sao cả, anh rũ mắt nhìn cậu bé, nói trước: “Thua đừng có khóc đấy nhé, anh sẽ không nương tay đâu.”
Cậu bé bĩu môi: “Em mới không khóc!”
“Vậy thì chơi thôi.”
Trần Tự Châu đưa tay lấy hai quân cờ màu từ hộp của cậu bé, bảo cậu bé đi trước.
Cậu bé cũng không khách sáo, đặt một quân cờ vàng vào giữa bàn.
Trần Tự Châu nhanh chóng ra tay.
Một người một quân, công thủ luân phiên, ra chiêu, chặn đường… Hai người đánh cờ qua lại cực kỳ sôi nổi, thoáng cái, cả bàn cờ đã bị chiếm mất một nửa.
Lê Xu đứng bên cạnh xem mà kinh ngạc.
Dù Trần Tự Châu có thả nước thật, vài lần đáng lẽ ra có thể nối hàng nhưng anh đều cố ý tránh đi, tư duy của cậu bé này rõ ràng rất linh hoạt, cục diện cũng không tệ, biết kịp thời chặn lại.
Cô không tiếc lời khen cậu bé vài câu, đang đoán không biết Trần Tự Châu có mềm lòng mà thua không thì người phục vụ từ trong quán đi ra gọi tên.
Bàn của cậu bé tới lượt, mẹ cậu bé giơ tay đáp "Ở đây", rồi gọi chồng và con trai đi, để lại một ván cờ chưa phân thắng bại.
Những ngón tay thon dài, gầy gò của Trần Tự Châu kẹp một quân cờ đỏ, anh ngước mắt lên: “Đánh tiếp không?”
Cô là người thế chỗ à? Lê Xu đang định từ chối vì mặc váy không tiện cúi người thì thấy anh đứng dậy, bưng chiếc ghế đẩu nhựa đặt lên chỗ ngồi, còn mình thì đứng một bên.
Lê Xu nuốt ngược lại những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622891/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.