4
Quý Diễn nói: “Trước kia tớ có giúp Phương Hinh Nhiễm đưa đồ cho Lê Xu vài lần”
Trần Tự Châu nhướn mày "à" một tiếng, như sực nhớ ra điều gì đó rồi thuận miệng hỏi. Sau khi nhận được câu trả lời, anh không dây dưa nữa mà chuyển sang chuyện khác: “Cho tớ mượn điện thoại cậu dùng một lát.”
“Điện thoại cậu đâu?”
Dù nói vậy, Quý Diễn vẫn mở khóa rồi đưa điện thoại qua cho Trần Tự Châu.
“Hết pin, tự tắt máy rồi.” Trần Tự Châu cầm lấy điện thoại, thần sắc tự nhiên đáp.
“?!”
Lê Xu chợt quay đầu lại, đôi mắt đẹp mở to vì ngạc nhiên.
Vậy ra lúc nãy anh nói điện thoại hết pin là thật, chứ không phải viện cớ để từ chối cô sao? Cô cảm thấy trái tim tưởng chừng đã chết lặng nay sống lại đôi chút.
Quý Diễn nói: “Hết pin thì nói sớm chứ, lúc nãy tớ vừa ở trong quán quét mã trả tiền hộ cậu đấy.”
Vừa nói, anh ta vừa mở hộc để đồ giữa ghế lái và ghế phụ, lấy ra một nắm cáp sạc, rút một sợi trong đó rồi đưa về phía Trần Tự Châu: “Điện thoại đây, tớ sạc cho cậu một lát.”
“Không cần đâu.” Trần Tự Châu gõ gõ trên màn hình, không ngẩng đầu nói: “Tớ về nhà rồi sạc.”
“Thôi được rồi.”
Quý Diễn lại ném sợi cáp vào hộc đựng đồ, quay lại tiếp tục trò chuyện với Lê Xu.
Có anh ta bắt chuyện, không khí ở hàng ghế sau tức khắc trở nên nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã đến gần khu chung cư.
Nhìn những tòa nhà quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ, nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622886/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.