Thời điểm nhận được thông báo thêm Wechat của Đồng Kinh Niên thì Tô Tâm Đường đang ở trong lớp học.
Lên đại học những người nghiêm túc nghe giảng không phải là không có, nhưng ở khoa nghệ thuật thì những người này chỉ đếm được trêи đầu ngón tay, tất nhiên không bao gồm Tô Tâm Đường.
Cơn buồn ngủ bỗng biến thành hư không, Tô Tâm Đường lộ ra nụ cười của người chiến thắng.
Nhấc điện thoại ấn vào nút đồng ý, Tô Tâm Đường tiện thể xem luôn tài khoản của Đồng Kinh Niên. Ảnh đại diện là ảnh ban đầu của hệ thống, vòng bạn bè cũng chẳng có gì, không biết do anh không sử dụng hay là do cô bị người ta giới hạn lại rồi.
Tô Tâm Đường chậm rì rì nghiên cứu những người bạn trêи Wechat của anh nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Không có cái rắm gì để xem hết, ngay cả tên Wechat cũng chỉ đơn giản là “Đồng Kinh Niên”.
Dù sao thì cô cũng không cần vội vàng làm gì, sẽ có người phải tìm cô trước thôi.
Quả nhiên có một tiếng chuông.
Người đàn ông gửi một tin nhắn qua Wechat.
[ Đó là cái gì? ]
[ Cái gì là cái gì? ] Tô Tâm Đường biết rõ còn cố hỏi.
Khoảng một phút đồng hồ sau, đầu bên kia mới gửi đến một cái ảnh chụp chiếc qυầи ɭσ"ȶ ren màu đen, còn kèm theo một dấu hỏi chấm.
Tô Tâm Đường rất muốn cười.
Cho dù cách màn hình điện thoại, Tô Tâm Đường cũng có thể tưởng tượng ra được bộ mặt không tình nguyện của anh lúc cầm chiếc qυầи ɭσ"ȶ trêи tay, lại càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-me-hoac/730568/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.