Xung quanh là một khoảng không gian tối tăm vô tận như hố đen không đáy, một chút ánh sáng cũng không có, lúc này đây thân thể nàng đang lơ lửng trên không trung, không, chính xác mà nói thì đây chính là linh hồn của nàng, vì sao Bạch Tử Linh lại khẳng định như vậy? Bởi vì thân thể nàng lúc này chỉ là một mảnh trong suốt, thậm chí nàng không thể chạm vào người của bản thân, toàn thân nàng được bao phủ một luồng sáng nhỏ, rất ấm áp, ở một nơi tối tăm thế này thì một ánh sáng rất nhỏ cũng đủ để thắp lên hi vọng trong lòng Bạch Tử Linh.
Bạch Tử Linh không rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc nãy nàng vẫn còn đang ở trong phòng nói chuyện cùng Lạc Hàm, không hiểu sao vừa mới chớp mắt một cái đã bị đưa đến nơi này, đang lúc nàng còn đang suy nghĩ thì trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một cái hình ảnh thật lớn, bên trong là cảnh vật căn phòng nàng, nàng nhìn thấy Lạc Hàm, Thanh Nhi và... nàng?
“Bởi vì ta sắp thức tỉnh cho nên ngươi mới đến đây?”
“Nếu thời hạn của trận pháp là hai mươi năm thì có phải mười năm sau người mới đến tìm ta, bỏ mặc ta sống chết không màng đúng không?”
Lúc này không chỉ có Lạc Hàm sửng sốt, mà Bạch Tử Linh cũng vô cùng sửng sốt, bởi vì nàng biết nàng sẽ không nói những lời thế này, đồng thời cũng sẽ không để lộ cảm xúc trên gương mặt của bản thân.
Đôi mắt tràn đầy vẻ uất hận, căm phẫn không nói nên lời, tựa như bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-xuyen-ky-duyen/1700992/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.