Đôi khi Hàn Cẩm Thư cảm thấy, đàn ông, đặc biệt là người đàn ông tên Ngôn Độ này đúng là sinh vật khó hiểu.
Rõ ràng anh không yêu cô nhưng lại có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, trong lòng không có cô nhưng lại hy vọng ánh mắt của cô luôn dán chặt vào anh, một giây cũng không rời. Muốn cô coi trọng, muốn cô nhớ nhung và nhớ rõ từng ngày kỷ niệm với anh.
Chẳng hạn như ngày kỷ niệm hai năm kết hôn.
Mặc dù hơi xấu hổ nhưng phải công nhận rằng cô thực sự đã quên bẵng đi mất.
Xung quanh tối đen như mực, không khí dường như ngưng trệ hơn nửa phút.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Hàn Cẩm Thư bất giác nắm chặt, ngay cả những ngón chân trong đôi giày thể thao cũng lúng túng co lại. Một lúc sau, cô hắng giọng như cố vớt vát điều gì đó: “Ừm, ngày kỷ niệm. Anh đã ăn tối chưa? Nếu chưa thì bây giờ em đặt chỗ, anh muốn ăn món Trung, món Pháp hay món khác?”.
Ngôn Độ nhìn chằm chằm cô vài giây rồi hất cằm ra hiệu cho cô bật đèn phòng khách.
Hàn Cẩm Thư đưa tay chạm vào công tắc trên bức tường bên cạnh.
Trong nháy mắt, phòng khách rộng lớn tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp.
Trên chiếc bàn ăn dài phủ khăn màu trắng không tì vết là những chân nến chưa thắp theo phong cách châu Âu. Hai bên là những món ăn đa dạng như trứng cá muối, tôm hùm Paris, súp cá Bouillabaisse và thịt bò Bourguignon.
Hàn Cẩm Thư: “.”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-xat/3090766/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.