Ngay lúc này Hàn Cẩm Thư bỗng nhiên không biết mình nên trả lời vị Tứ gia nhà họ Ngôn này như thế nào.
Đánh mắng xối xả nói anh lưu manh thì không được, vì dù sao họ cũng là vợ chồng hợp pháp. Đánh anh rồi bắt anh tránh ra cũng không xong, vì dù sao anh cũng có lòng tốt chăm sóc cho cô.
Nhưng, cô thật sự rất muốn đánh anh.
Sững người vài giây, Hàn Cẩm Thư giữ khăn trên trán, mở miệng nói với Ngôn Độ: “Cảm ơn anh, không lau. Em uống thuốc xong, ngủ một giấc là được”.
Ngôn Độ nhìn cô, thần sắc bình đạm thản nhiên, nói: “Lau người xong sẽ dễ chịu hơn nhiều”.
Hàn Cẩm Thư vẫn lắc đầu: “Thật sự không cần”.
Ngôn Độ hỏi cô: “Vì sao lại không?”.
Hàn Cẩm Thư cũng thật hết nói nổi với câu hỏi của anh. Cô nhíu mày, ngước mắt nhìn Ngôn Độ, “Không cần là không cần, còn có lý do hay sao?”.
Ánh mắt Ngôn Độ quét một vòng trên người cô, nhìn thấy hai má ửng đỏ vì sốt cao cùng đôi mắt mơ màng thoáng đỏ, giọng nói hơi trầm xuống: “Hàn Cẩm Thư, em đừng trẻ con nữa. Rõ ràng em đang khó chịu, ngoan ngoãn để anh hạ nhiệt cho em”.
Có trời biết lúc này Hàn Cẩm Thư vô cùng váng đầu, toàn thân mệt mỏi, không muốn làm gì mà chỉ muốn đánh một giấc thật ngon. Đối mặt với lý lẽ của vị Tứ gia này, cô muốn bùng cháy, quả thật muốn phát hỏa đến nơi rồi.
Vì thế Hàn Cẩm Thư không còn mềm mỏng nữa, không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-xat/3090760/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.