- “Ngọc nhi“. Anh....Anh
- “Anh...Anh... Cái gì??” Nếu muốn nói thì nói nhanh tôi không có nhiều thời gian đâu. Cô nhàn nhạt liếc anh một cái
- “Ngọc nhi“.... Chúng ta không thể thẳng thắng nói chuyện với nhau sao?? Em cứ như vậy mà cãi nhau với anh sao??“. Em không thể cho chúng ta một cơ hội làm lại từ đâu sao. Ánh mắt anh bi thương nhìn cô
- “Hừ!“. “Giữa tôi và anh cần phải nói à!!“. “Thẳng thắng mà nói chuyện sao??“. “Ha!“.” Buồn cười thật đấy!“.” Từ khi nào anh lại thích thẳng thắng mà nói chuyện với người khác vậy hả??“. Khi nào mà anh “Trần Thiên Quân” đây lại muốn nói chuyện yêu đương với kẻ đã từng bị anh khinh thường vậy??“.” Anh kêu tôi cho anh cơ hội sao?? Để rồi tôi trở về tiếp tục trở thành con rối trong tay anh à!! “. Cho anh cơ hội rồi ai cho tôi cơ hội hã??“. Cô nhàn nhạt trả lời.
- “Ngọc nhi“. Anh biết trước đây là anh sai, anh không biết yêu thương em, quý trọng tình cảm đó của em. Nhưng bây giờ anh thật sự hối hận lắm rồi. Em hãy cho anh một cơ hội cuối cùng đi được không?? Chúng ta sẽ hạnh phúc hơn xưa, anh nhất định sẽ bù đắp lại cho em. Anh nhìn cô với ánh mắt tràn ngập hi vọng
- “Hạnh phúc hơn xưa sao??“.” Bù đắp cho tôi à,!!” “Hahaha!!“.Anh nói sao tôi nghe giống như là anh đang kể chuyện cười đấy“. “Cô giễu cợt nhìn anh “Hừ!” lạnh một cái muốn xoay người đi nhưng anh lại kéo tay cô lại ôm vào lòng mặc cho cô giãy giụa anh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xinh-dep-vo-tinh-cua-tong-giam-doc/113721/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.