Lúc Uyển Ngưng tỉnh dậy mở mắt ra nhìn thấy trần nhà trắng xóa, ngửi thấy được mùi sát trùng của bệnh viện. Đảo mắt nhìn thấy một người đàn ông thân mặc quân trang, đầu tóc khá rối nhìn kỹ thì sẽ thấy râu vẫn còn chưa cạo, hốc mắt đỏ bừng trong mắt còn có tơ máu, tay của anh nắm chặt lấy tay cô. Vu Dương thấy cô tỉnh thì vội hỏi: "Uyển Ngưng em tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?" 
Uyển Ngưng nắm lấy tay anh ý kêu anh bình tĩnh lại, cảm giác cổ họng khô khốc thì nói: "Em muốn uống nước." 
Anh nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy kê gối ra sau lưng để cô dễ chịu hơn, cầm lấy ly nước có ống hút đút cho cô: "Em uống đi." 
Cô uống vài ngụm rồi ngừng uống, ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh: "Anh đây là từ quân khu đến đây sao?" 
Vu Dương gật đầu: "Khi diễn tập trở về quân khu anh nhận được cuộc gọi của bệnh viện nên bắt vé máy bay sớm nhất trở về đây. Em có chỗ nào khó chịu không?" 
"Em không có. Mộng Uyển và tài xế sao rồi anh?" 
"Họ không sao, đều được người nhà chăm sóc. Để anh nhấn nút gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em." 
Anh nhấn nút ở trên đầu giường, một lát sau bác sĩ đi tới kiểm tra cho cô. Lúc này ba mẹ của hai bên cũng từ nhà chạy tới, bác sĩ hỏi cô: "Có cảm thấy nhức đầu gì không?" 
"Không có." 
"Vậy có buồn nôn, chóng mặt gì không?" 
"Không có." 
"Được, cứ theo dõi tình hình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xinh-dep-cua-vu-thieu/2983356/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.